Nam Thần Bảo Tôi Ném Tiền

Chương 4

Editor: Senhh

Beta: Nha Đam

______

13.

Vừa chạy đến cửa quán liền đụng phải Chu Tiêu.

Chu Tiêu cười khinh bỉ nhìn tôi.

"Trình Hoan Hoan, cô cũng có ngày hôm nay sao?"

Tôi đáng thương nói: "Tôi chưa từng đắc tội anh mà, đúng không?

Chu Tiêu để lại cho tôi một bóng lưng tiêu sái.

Đi được vài bước lại đụng phải Lâm Vi.

Trời ạ, hôm nay là ngày hạn của cô gái nhà giàu mới nổi là tôi à?

Lâm Vi mặc một bộ váy trắng, đeo chiếc vòng cổ sang trọng, vẫn kiêu ngạo như trước.

"Trình Hoan Hoan, bây giờ cô đã biết tôi và cô chênh lệch như thế nào chưa? Cô hoàn toàn không xứng với Thẩm Đạc."

Tôi há miệng muốn phản bác, nhưng không thể nói nổi một chữ.

Trên người tôi vẫn còn mùi của nước rửa bát.

Dạo này tôi đi làm nhiều việc, tay tôi đã chai sạn rồi.

Tôi thực sự không xứng với Thẩm Đạc.

Trước kia tôi không có gì ngoài tiền, bây giờ tôi thậm chí còn không có tiền.

"Huhu" tôi bật khóc.

Trở lại ký túc xá, tôi gửi cho Thẩm Đạc bao lì xì 5.20.

"Xin lỗi Thẩm Đạc, chia tay đi, em không còn tiền cho anh nữa rồi."

Đám bạn cùng phòng đều tới an ủi tôi.

Tôi trấn an họ.

"Ba tớ nói rồi, từ khi còn nhỏ tôi đã không có bất kì ưu điểm gì, chỉ có da mặt dày, chẳng phải chỉ là không có tiền thôi sao? Trước kia ba mẹ cho tớ tiền tiêu, bây giờ tớ kiếm tiền cho bọn họ tiêu."

Tôi đặt ra mục tiêu, chuẩn bị vươn lên để báo hiếu ba mẹ.

Tối hôm đó, tôi gửi hết toàn bộ 900 tệ kiếm được từ công việc làm thêm cho ba.

Ba tôi lập tức gọi cho tôi.

Khóc nức nở.

"Hoan Hoan, rốt cuộc con cũng đã trưởng thành rồi!"

14.

Được ba tôi khen, đột nhiên tôi có động lực vô hạn.

Sáng sớm hôm sau, tôi xuống nhà ăn nấu cháo.

Tôi dậy sớm hơn bình thường.

Kết quả, vừa bước vào nhà ăn liền phát hiện...

Bình thường vào giờ này nhà ăn chẳng có được mấy người.

Hôm nay lại nhiều đến lạ.

Ngoài ra còn có một số người có chút tiếng tăm trên Internet đang livestream.

Ngay cả Lâm Vi và Chu Tiêu cũng tới.

Tôi biết tất cả bọn họ đều muốn chê cười tôi.

Nhưng tôi không sợ.

Tôi kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình, tôi không ăn cướp cũng không ăn trộm, việc gì tôi phải sợ.

Tôi tháo khẩu trang ra rồi đi vào bếp phía sau nhà ăn.

Xung quanh vô số tiếng ồn ào, mọi người đều đang cười nhạo tôi.

"Kia chẳng phải đứa nhà giàu mới nổi Trình Hoan Hoan sao? Sao lại phải đi làm từ sáng sớm thế này vậy?"

"Ha ha ha, Trình Hoan Hoan, không lẽ nhà cô ta thật sự phá sản hả?"

Tôi không thèm để ý.

Vo gạo, nấu cháo, động tác vô cùng thành thạo.

Dì an ủi tôi: "Hoan Hoan à, cháu thật sự là một đứa trẻ ngoan, gia đình gặp khó khăn liền ra ngoài làm việc bán thời gian giúp đỡ cho gia đình, dì thấy cháu còn kiên cường hơn rất nhiều người."

Tôi sụt sịt nói: "Cảm ơn dì."

Lúc này, đám đông bên ngoài xôn xao.

Tôi không để ý.

Chắc hẳn lại là một nhân vật nổi tiếng nào đó tới chế giễu tôi.

Sau đó, tôi nghe thấy dì mê trai "ây da" một tiếng: "Là Thẩm Đạc!"

Thẩm Đạc thật đúng là già trẻ đều thích.

Tôi quay đầu lại mượn khẩu trang của dì đeo vào.

Người khác nhìn thấy tôi làm công tôi không thèm bận tâm, nhưng Thẩm Đạc thì không được, tôi không muốn anh ấy nhìn thấy tôi như thế này.

Để hình tượng của tôi trong lòng anh ấy vĩnh viễn là con gái nhà giàu mới nổi.

Kết quả là Thẩm Đạc đứng trước mặt tôi.

Giọng anh ấy rất trầm, rất khàn.

"Hoan Hoan."

Tôi không dám nhìn anh: "Đúng như lời người bên ngoài nói, nhà em phá sản rồi, không có tiền đập anh nữa, tin nhắn em gửi cho anh là thật đấy."

Thẩm Đạc lại nắm tay của tôi.

"Hoan Hoan, chúng ta không chia tay."

"...Anh đừng nói với em là, anh không yêu tiền của em mà là yêu bản thân em."

"Đúng vậy!"

Có quỷ mới tin.

Tôi vô cùng tức giận nhìn Thẩm Đạc.

Nhưng khí thế của tôi lập tức bay mất rồi, đôi mắt Thẩm Đạc đỏ hoe, giống như là đã mấy đêm không ngủ, có điều trong lòng lại có một loại cảm xúc không thể hóa giải nổi, khiến tôi hoảng sợ.

Tôi mấp máy miệng.

Lặp lại một lần nữa: "Em không tin."

Thẩm Đạc véo mặt tôi.

"Trình Hoan Hoan, thật sự không nhớ anh sao?"

"Hả?"

"Hôm thi môn Toán, anh bị một đám côn đồ chặn đường trong con hẻm nhỏ gần trường thi, em đã cứu anh."

Tôi chớp chớp mắt.

Ngày thi tuyển sinh đại học, đúng là tôi đã giúp ai đó một lần.

Hôm đó tôi thấy một đám côn đồ đang chặn một người, hình như là học sinh chuẩn bị thi đại học, tôi không hề nghĩ ngợi liền lao đến.

Ba tôi từng nói, chúng ta là nhà giàu mới nổi, thành tích có thể kém, có thể không thi đỗ được đại học tốt cũng được, bởi vì ngay cả khi không đỗ đại học thì chúng ta vẫn có tiền.

Nhưng đối với rất nhiều người mà nói, thi đại học chính là con đường duy nhất để thay đổi tương lai của họ.

Tôi không thể đứng yên không quản.

Nhưng con người tôi hữu dũng vô mưu.

Sau khi lao tới, toàn thân tôi đều run rẩy.

Cuối cùng chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu duy nhất của tôi.

Lấy thẻ ngân hàng trong túi ra.

Run rẩy đưa cho tên côn đồ: "Buông, buông cậu bạn này ra đi, tôi, tôi có tiền, rất nhiều tiền, tôi, tôi có thể dùng tiền đập chết các anh đấy!"

Đám côn đồ cười phá lên, bảo tôi theo bọn họ tới ngân hàng.

Vừa mới rút được tiền thì bọn họ đã bị bắt.

Về phần cậu bạn kia, sau này tôi có nghe ba tôi nhắc đến một lần.

Nói rằng có con cá lọt lưới đã quay lại trả thù cậu bạn đó, hại cậu ấy bỏ lỡ bài thi toán.

Tôi mở to mắt không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Đạc cười nói: "Ừ, là anh."

Cho dù EQ tôi có thấp đến mấy thì bây giờ tôi cũng có thể nhận ra.

"Cho nên là anh đã tính toán muốn lấy thân báo đáp từ lâu rồi à?"

Thẩm Đạc ho khan một tiếng: "Đúng vậy. Nếu không thì em nghĩ tại sao anh lại chọn đến trường đại học này?"

Tôi vừa vui vừa buồn.

" Nhưng bây giờ anh theo em chỉ có thể sống trong khổ cực, nhà em phá sản, em không thể dùng một đống tiền nuôi anh được, em nghĩ em vẫn không thể làm chậm trễ anh..."

Tiền quan trọng biết bao nhiêu.

Ba tôi thường nói, tiền là thứ quan trọng nhất trên đời này!

Thẩm Đạc thở dài một hơi.

Sau đó chậm rãi lấy chiếc ví tiền từ trong túi ra.

Mở ví tiền ra, bên trong có rất nhiều thẻ.

Anh lấy từng cái một ra.

Đôi mắt tôi trừng lớn một chút.

Một cái thẻ đen.

Hai cái thẻ đen.

Ba cái thẻ đen.

Tất cả đều là thẻ đen.

Tôi chớp mắt, Thẩm Đạc cũng chớp mắt.

"Vậy nên Hoan Hoan à, anh hoàn toàn có thể nuôi em."

Lâm Vi không nhịn được mà chạy lại chất vấn Thẩm Đạc: "Tại sao vậy?"

Thẩm Đạc chỉ nói ba chữ.

"Tôi sẵn lòng."

Cuối cùng, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, anh ấy nắm tay tôi rời khỏi nhà ăn.

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của mấy cô gái trong nhà ăn.

"Huhuhu, mình tạo nghiệp gì thế này, sao lại tới đây làm gì chứ?"

"Vốn là tới xem Trình Hoan Hoan bị chế giễu, không ngờ lại ăn đầy một đống cẩu lương!"

"Quá tra tấn!"

"Giải tán, giải tán!"

16.

Tôi vô tình nổi tiếng trên mạng.

Không phải bởi vì giàu.

Mà là vì nghèo.

Có người thêm mắm dặm muối, biến tôi thành cô bé lọ lem.

Chuyện xưa giữa tôi và Thẩm Đạc cũng biến thành câu chuyện của cô bé lọ lem và chàng hoàng tử.

Khi nhìn thấy câu chuyện này, tôi có hơi không vui.

Chọc mạnh vào miếng beefsteak trên đ ĩa của tôi.

Đúng lúc này, ba tôi gọi điện đến.

"Con gái à, công ty của ba con khởi tử hồi sinh rồi! Nhà chúng ta không bị phá sản, có thể tiếp tục làm nhà giàu mới nổi! Thẻ của con cũng có thể tiếp tục sử dụng!"

Tôi kích động đến run rẩy cả người: "Ba, ba giỏi như vậy từ khi nào vậy?"

"Haiz, không phải ba, là một người tên Thẩm Đạc đột nhiên tới trợ giúp ba, khiến ba kinh ngạc. Có điều không thể giữ được người này, ba hỏi cậu ấy muốn thù lao gì, vậy mà cậu ấy lại muốn cưới con gái của ba!"

Tôi cười đến mức nghiêng trước ngả sau, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Thẩm Đạc.

Anh xấu hổ không dám nhìn tôi.

Trong điện thoại, tôi nghe thấy giọng nói của mẹ tôi.

"Hoan Hoan, có phải Thẩm Đạc đang ở bên cạnh con hay không?"

Ba tôi ngạc nhiên: "Thẩm Đạc? Thẩm Đạc nào?"

Giọng nói mê trai của mẹ tôi: "Còn ai vào đây nữa, là con rể nhà chúng ta đó, bây giờ Hoan Hoan và con rể rất nổi tiếng trên mạng, em đang theo dõi câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa của hai đứa nó đấy!"

"Cái gì tình yêu á? Tình yêu gì?"

Mẹ tôi nói: "Không được, ba con vẫn chưa chấp nhận nổi, mẹ cúp trước, buổi tối nói tiếp."

Mẹ tôi cúp máy, tôi tiếp tục nhìn chằm chằm Thẩm Đạc.

"Ây da, chúng ta vẫn chưa tốt nghiệp mà, anh như vậy có tính là cầu hôn em không?"

Thẩm Đạc đỏ mặt.

"Thật ra, anh đưa hết sính lễ cho em rồi."

Tôi ngây ngốc.

Mặt Thẩm Đạc càng đỏ hơn.

"Những món trang sức mà anh tặng em, anh đều mua ở các buổi đấu giá đấy..."

Tôi nghĩ tới những kho báu nhỏ trong hộp trang sức của tôi.

Vốn dĩ muốn mua đồ làm cho Thẩm Đạc vui, cuối cùng người ta lại tặng cho tôi món trang sức đắt gấp mấy lần.

Sao Thẩm Đạc đại đối xử với tôi tốt vậy chứ!

Có lẽ là do thấy tôi im lặng quá lâu, sắc mặt Thẩm Đạc đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Trình Hoan Hoan, anh nói cho em biết, anh chưa cho em cơ hội từ chối đâu."

Tôi cười hớn hở.

"Thẩm đại thần, chỉ có đồ ngốc mới từ chối anh thôi!"

_____End______
Bình Luận (0)
Comment