Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 138


Mẫu Đơn đình.
Được mở ở gần sông Đào bảo vệ thành, một nơi tầm hoa vấn liễu.
Dân phong Đại Yến mở ra.
Chiều hôm vừa mới sang, đình đài lầu các ở bờ sông liền treo đèn màu, dải lụa màu đỏ theo gió đêm tung bay, càng thêm kiều diễm.
Ngẫu nhiên có một cơn gió ngang qua còn sẽ cuốn theo làn hương thơm.
Câu dẫn lòng người đến ý loạn tình mê.
Mái tóc dài của Tô Yên búi trên đỉnh đầu, phía sau rũ xuống đuôi ngựa thật dài.
Một bộ hồng y, ở trong bóng đêm phá lệ rêu rao.
Huệ Nương trang điểm tinh xảo, cả người mềm mại không xương, nàng ta là mụ mụ của Mẫu Đơn đình, tuổi chưa quá 30 cũng đã là quản sự của nơi này.
Lúc này, nàng ta đang dựa vào cửa sổ gần mặt nước nói cười cùng khách nhân.
Mẫu Đơn đình khác những nơi tần lâu sở quán khác, bên trong có những cô nương dịu dàng xinh đẹp, tài hoa hơn người nhất toàn bộ Đại Yến, tất nhiên không phải xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, mời chào khách nhân như những chỗ khác.


Các nàng chỉ cần trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, ăn mặc loại lăng la tơ lụa tốt nhất, chờ các khách nhân tự tới cửa như vậy là đủ rồi.
Thân hình Tô Yên thon dài, hồng y bị gió thổi tung bay.
Nàng híp mắt, bỗng nhiên đi nhanh đến cửa.
"Nha, công tử thật là tuấn tú phong lưu, mau ấy ——"
Huệ Nương xa xa liền chú ý tới một công tử dáng người phong lưu, dung mạo tư sắc càng là tuyệt diễm, thấy người ấy trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cuộc nâng bước đi tới Mẫu Đơn đình.
Liền lập tức đứng lên để tiếp đón, nhưng khi người tới trước mặt, tức khắc nàng ta ngây ngẩn cả người.
Người trước mắt tuy mặc một bộ giao lãnh hồng y, khác với cách ăn mặc của các cô nương.

Nhưng trước ngực phình phình, căn bản không có bất cứ cách gì để che giấu.
Mang vẻ bề ngoài tuyệt diễm này, rêu rao khắp nơi.
Không thèm quan tâm như muốn nói cho mọi người, kỳ thật nàng là một vị giai nhân!
"Cô, cô nương, ngài có phải là đi nhầm chỗ rồi hay không?" Huệ Nương cẩn thận hỏi.
Từ dung mạo khí độ của Tô Yên, cũng không phải người bình thường có thể dưỡng ra được.
Bên trong đô thành này, tùy tiện ném một cục gạch có lẽ cũng có thể ném trúng một vị vương cung hậu duệ quý tộc.
Nàng ta tất nhiên không dám đắc tội.
Nghe vậy, Tô Yên cười khanh khách cong môi, bỗng dưng đến gần nàng ta, nhẹ nhàng ngửi ngửi, ngữ điệu lười biếng mà nói.
"Trên người tỷ tỷ thơm quá ~"
Rõ ràng Huệ Nương biết đối phương là nữ nhân, nhưng khi nàng bỗng nhiên tới gần, mang theo âm điệu vài phần cười như không cười vang lên bên tai.
Là khi trái tim nàng ta khống chế không được đột nhiên nhảy lên.

"Thiên a ——"
"Cô nương ngài đừng lấy ta ra pha trò, nếu ngài thật muốn tìm việc vui, sao không đi đối diện?"
Nàng ta nhéo khăn tay, chỉ về phía đối diện xa xa.
Ba tầng tiểu gác mái, nếu so với Mẫu Đơn đình thì an tĩnh lại ít nổi bật.
Mặt trên bảng hiệu viết ba chữ to.
【Thanh Phong lâu】
Hầu như người Địa Yến, không ai không biết đô thành có hai thánh địa trăng hoa.

Một là Mẫu Đơn đình, hội tụ vô số mỹ nhân của Đại Yến.

Hai là Thanh Phong lâu, bên trong tất cả đều là thiếu niên tuổi trẻ dung mạo tuyệt sắc.
Tuy nhiên cho dù dân phong Đại Yến cởi mở cũng không có nghĩa là những tiểu thư phu nhân nhà có tiền có thể tùy ý ra tầm hoa vấn liễu bên ngoài.
Ở đây đều là vì những nam nhân có đam mê đặc biệt đó mà chuẩn bị.
So với kỹ tử ở Mẫu Đơn đình, địa vị của tiểu quan (*), càng hạ tiện, khiến người coi thường.

(*) Tiểu quan: ở đây là chỉ kỹ nam, người nam làm nghề bán thân như kỹ nữ.

Một khi đã vào con đường này, cuộc đời này cũng đừng mong sạch sẽ trở lại.
Tô Yên vừa chuyển động, thu ba chữ kia vào mi mắt.

Nàng mềm mại dựa vào người Huệ Nương, hít mùi hương dễ ngửi trên người nàng ta, đè thấp giọng, mềm mại nói: "So với Thanh Phong lâu, ta càng thích sự náo nhiệt của Mẫu Đơn đình.

Có mỹ nhân cả người đều tản ra mùi hương, giống như trên người tỷ tỷ đây vậy."
"Ai nha...!Cái miệng nhỏ này của người nha!"
Huệ Nương oán trách liếc nàng một cái, bị Tô Yên chọc cười đến run rẩy cả người.

Bình Luận (0)
Comment