Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 142

Mẫu thân của Tô Yên và Tô Gia Hòa là Từ thị, dùng khăn tay chấm nhẹ khóe mắt, tận tình khuyên nhủ.

Tô Yên không nói gì, lẳng lặng đánh giá bà ấy.

Công công (*) chết trận trên chiến trường, trượng phu được đưa về thì đã mất nửa cái mạng, đến nay vẫn mê man chưa tỉnh. Còn trưởng nữ hết mực sủng ái lại luôn làm theo ý mình, khăng khăng chấp mê bất ngộ với tên nam nhân không hề thích mình.

(*) Công công: cha chồng.

Dẫn tới việc cả nhà lâm vào hoàn cảnh bị hoàng thượng nghi kỵ.

Bây giờ, tất cả mọi người đều đang chờ xem trò cười của nhà họ.

Tô gia cũng được coi là danh tướng thế gia, nề nếp minh bạch rõ ràng. Cũng chưa từng kéo bè kéo cánh, tại nơi triều chính quyền lực thi nhau đấu đá, tất nhiên sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của rất nhiều người.

Trước kia có Tô lão Tướng quân và Tô Triệt cùng nhau gánh vác mới có thể bảo vệ được vinh quang của Tô gia.

Hiện giờ ——

Tô lão Tướng quân tử trận, thân thể Tô Triệt cũng đã tàn phế.

Tô gia, thật sự sắp tàn lụi rồi!

"Tỷ tỷ, rốt cuộc là tỷ nghĩ như thế nào?!"

Tô Gia Hòa thấy Tô Yên vẫn trầm mặc nãy giờ, đỏ hoe mắt, bước lên phía trước.

Từ thị tuyệt vọng nhắm mắt, cắn răng nói: "Tô Yên! Có phải con muốn mẫu thân quỳ xuống cầu xin con mới có thể nhìn rõ hiện thực! Đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ nữa, bây giờ quay đầu lại đi ——"

Từ thị bị những biến cố của gia tộc giày vò, thân hình gầy gò, hai má hóp lại. Mí trên sưng đỏ, cho dù ở trước mặt mọi người cố nén kiên cường, nhưng sợ là trong lòng rơi lệ không ít.

"Tỷ tỷ ——"

"Yên Nhi, con nói câu gì đi!"

"Nhị thẩm cũng cầu xin con, quay đầu lại đi được không?"

Lông mi Tô Yên khẽ run lên, môi mím chặt, trong đầu phảng phất xuất hiện một bóng người, quỳ gối về phía nàng, khóc lóc van xin: Làm ơn, giúp ta, giúp ta ——

Tô Yên nhận ra khuôn mặt đó, là của nguyên thân.

Nàng thở ra một hơi.

"Được! Chỉ cần con bằng lòng quay đầu, nương quỳ cho con xem!"

Từ thị thở dài, có chút tuyệt vọng, gập hai đầu gối lại quỳ xuống trước mặt Tô Yên.

"Nương ——"

"Đại tẩu!"

Mọi người nhìn Tô Yên với ánh mắt khó hiểu cùng thất vọng.

Rốt cuộc trái tim sắt đá đến mức nào, mà đối với những lời van xin của người thân vẫn không chịu từ bỏ nam nhân đó?

Yến Nam Triều có gì tốt!

Ngay khi đầu gối của Từ thị sắp chạm xuống đất, một đôi chân nhỏ đi đôi giày thêu nhấc lên, dễ như trở bàn tay đỡ bà dậy.

Mọi người đồng thời sửng sốt.

Hai mắt Từ thị rưng rưng, mờ mịt ngước mắt nhìn.

Đối diện với một đôi mắt đen nhánh, đen trắng rõ ràng. Nơi đó có một cái gì đấy không thấy rõ nhưng lại đặc biệt mang đến cho người ta một cảm giác yên tâm.

"Nương? Người làm gì vậy?"

"Yên, Yên Nhi con..." Từ thị thì thầm.

Đôi môi đỏ mọng của Tô Yên khẽ cong lên, nàng nhàn nhạt thốt ra một lời, "Trước kia con đã sai rồi. Khi nào phụ thân và tổ mẫu (**) tỉnh lại, con sẽ thỉnh tội với họ."

(**) Tổ mẫu: Bà nội

"Về phần Yến Nam Triều?" Tô Yên cười nhạo một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, "Hắn muốn dẫm lên Tô gia ta để leo lên? Vậy thì phải xem ta có đồng ý hay không!"

"Yên Nhi im miệng!"

Từ thị vội che miệng nàng lại, vẻ mặt căng thẳng, "Dù gì hắn cũng là hoàng tử, sao con thể nói như thế?"

Vẻ mặt của Tô Gia Hòa cũng khẩn trương.

Tô gia có ba tiểu thiếp, vội vàng quay đầu nhìn đám hạ nhân trong phòng. Tất cả đều lộ ra vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, "Vừa rồi, các ngươi đã nghe được gì rồi?"

Đây chính là cái gọi: Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, ở Tô gia không có người đàn ông làm chỗ dựa, bọn họ chỉ có thể tự đứng lên.

Bên ngoài nam nhân mang binh đi đánh giặc, không bao giờ cần lo lắng việc trong nhà không yên.

"Vừa rồi đại tiểu thư nói gì, bọn nô tỳ không nghe thấy cái gì hết!"

Một đám hạ nhân co rúm người quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp xuống, vai run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment