Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 159

Liễu Như Yên ủy khuất nhìn Yến Nam Triều, hít mũi, có chút chỉ trích nói: "Tô tiểu thư, ta biết người khổ sở trong lòng, mong người nén bi thương. Còn bộ y phục này vẫn đừng mặc thì hơn, miễn cho bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ."

Cả mặt hồ to như vậy, chỉ có một tòa thuyền hoa lớn cùng một con thuyền nhỏ lắc lư.

Xung quanh không một bóng người.

Tô Yên chống cằm, liếc mắt nhìn Liễu Như Yên một cái, cười đầy hàm ý: "Ha, ngươi cái gì cũng biết, vậy ngươi biết vì sao lão tử muốn viết Đạo Đức Kinh sao?"

Yến Nam Triều nhăn mày lại, sắc mặt âm tình bất định.

Yến Phong Miên chỉ ôn hòa cong môi, trong ánh mắt như mang theo ý cười lấp lánh.

Liễu Như Yên cắn môi, khó hiểu hỏi: "Vì, vì sao?"

"Bởi vì lão tử thích!"

Tô Yên cười lạnh một tiếng, trào phúng liếc mắt nhìn nàng ta.

Bỗng cảm thấy cần câu nàng đạp ở dưới chân hơi bị kéo xuống, hàng mi dài của Tô Yên nhướng một cái, tức khắc khuôn mặt nhỏ thay đổi biểu cảm, cao hứng thu dây.

Một con cá chuối lớn chừng một thước đã cắn câu, tung tăng nhảy nhót đành đạch.

Lời này làm Liễu Như Yên ủy khuất đến rơi lệ.

Yến Nam Triều vừa thấy, không khỏi đau lòng: "Tô Yên! Ai cho phép ngươi dùng thái độ như vậy nói chuyện với Như Yên? Xin lỗi!"

Tô Yên vui sướng ném cá vào thùng nhỏ, nghe vậy ngẩn ra, dùng ánh mắt như nhìn một tên ngu để nhìn Yến Nam Triều.

Người này thật là hoàng tử sao? Đầu óc không được minh mẫn cho lắm?

Nàng cầm lấy mái chèo, lười nói vô nghĩa, quay đầu thuyền liền chèo đi.

Còn nói với Yến Phong Miên nói: "Nhị điện hạ, chúng ta đi thôi, ở lâu cùng kẻ ngốc sẽ bị lây bệnh!"

Yến Phong Miên nhịn không được cười khẽ ra tiếng, hắn cũng gật đầu rất tán thành.

Đệ đệ này của hắn đúng thật hồ đồ.

"Biểu ca, thôi bỏ đi," Liễu Như Yên cắn môi, thật cẩn thận mà lắc lắc ống tay áo hắn ta, nức nở nói: "Dù sao ta cũng quen rồi."

Quen rồi ——

Yến Nam Triều nhắm mắt, trong lòng rầu rĩ, không rõ là cảm giác gì.

Nhưng hiện giờ Tô Yên càng ngày càng quá đáng.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn ta xanh mét, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bóng dáng của Tô Yên, ra lệnh nói: "Người đâu, ngăn nàng ta lại cho ta!"

Mệnh lệnh vừa ra, trong thuyền hoa đột nhiên vụt ra vài tên mặc trang phục thị vệ, đong đưa móc trong tay, chuẩn bị câu thuyền của Tô Yên.

Tính tình Yến Phong Miên luôn tốt, nhưng giờ cũng cảm thấy không kiên nhẫn mấy.

Bỗng dưng hắn ngoái đầu nhìn lại, giọng nói thanh lãnh: "Lão Thất, đệ muốn làm gì?"

Yến Nam Triều đột nhiên hoàn hồn, giật mình một cái, lập tức đối diện với đôi mắt lãnh trầm của Yến Phong Miên, hắn ta vội ngăn thủ hạ lại: "Đều dừng tay!"

Thiếu chút nữa hắn ta quên là Yến Phong Miên cũng ở trên thuyền.

Nếu hắn xảy ra chuyện, Phụ hoàng là người đầu tiên không tha cho hắn ta.

Còn có ——

Cho dù hai chân Yến Phong Miên tàn tật, cũng không phải là người mà những người như bọn họ có thể lay động vị trí!

"Hoàng huynh, ta..."

"Lão Thất, có thể bất công, nhưng việc này lại là Liễu tiểu thư khơi mào trước." Hắn lãnh đạm liếc mắt nhìn Liễu Như Yên đang run bần bật ở kia, dễ như trở bàn tay mà nhìn thấu bản chất của nàng ta: "Làm gì có chuyện người đi gây sự trước, cuối cùng lại ủy khuất cáo trạng, Liễu tiểu thư, ngươi nói có phải không?"

Yến Nam Triều mím môi, không nói một lời.

Liễu Như Yên thấy Yến Nam Triều sẽ không lại xuất đầu giúp nàng ta, chỉ có thể đỏ mắt, chịu đựng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu người khác, gật đầu nghẹn ngào: "Dạ, Nhị điện hạ thứ tội, là ta đắc tội Tô tiểu thư, ta xin lỗi."

Tô Yên cong chân, ngón tay trắng nõn khảy con cá chuối trong thùng.

Liền nghe Yến Phong Miên vẫn dùng một kiểu ngữ điệu thanh lãnh, nhàn nhạt từ chối: "Không cần, nàng ấy không cần ngươi xin lỗi. Nói vậy, Tô tiểu thư cũng không có ý giao hảo với ngươi, mong ngày sau ngươi chớ đến trước mặt nàng, chọc nàng sinh khí là được."

Bình Luận (0)
Comment