Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 164

Hắn nhanh chân tiếp đón: "Nô tài bái kiến Liễu phu nhân, Liễu tiểu thư. Thất điện hạ đã chờ ở bên trong, xin mời vào."

Sắc mặt Tô Triệt bình tĩnh.

Tô Gia Hòa lại cắn chặt môi dưới, đỏ mắt: " Cái tên hoạn quan này khinh người quá đáng!"

Rõ ràng bọn họ là người tới trước, lại bị chặn trước cửa, thái giám này luôn mồm nịnh hót Liễu gia, ngược lại lại coi bọn họ như không khí!

"Gia Hòa, câm miệng!" Từ thị lạnh lùng, trừng mắt nhìn y: "Ở bên ngoài phải thận trọng từ hành động đến lời nói, ngày thường mẫu thân dạy dỗ con như thế nào!"

"Nhưng ——"

Tô Gia Hòa tức giận quay đầu, ủy khuất đỏ mắt.

Rốt cuộc thì y vẫn còn nhỏ, bản thân bị làm lơ thì cũng không sao, hắn không để tâm là được, nhưng phụ thân? Trong lòng ông khó chịu thì sao bây giờ?

Cẩu nô tài ỷ thế hiếp người!

"Không sao, từ từ chờ là được."

Hai tay Tô Triệt để ở đầu gối, dưới cẳng chân trái của ông trống rỗng, từ đầu gối trở xuống đã bị cắt đứt.

Tô Yên cười nhạo một tiếng: "Phụ thân, gia quy Tô gia, không có đạo lý nén giận!"

Dứt lời, nàng bỗng nhấc màn xe.

'Bộp' một tiếng, dẫn tới những người khác sôi nổi nhìn về phía bọn họ.

Liền thấy nữ tử mặc bạch y, một đầu tóc đen được búi gọn lên, lười biếng ngồi bên ngoài xe ngựa, chân sau gập lên, tư thái không bị trói buộc thưởng thức thanh chủy thủ trong tay.

Môi đỏ cong lên, tuy nhiên ý cười lại không đạt đến đáy mắt.

Nàng không chút để ý nhìn về phía Lưu công công.

Liễu Chính ngẩn người, híp mắt nhìn qua. Đối diện với một đôi mắt như sói, hơi thở nữ tử lạnh lẽo, không có nửa phần dịu dàng của nữ nhi, ngược lại tính công kích mười phần.

"Đây là ——" Hiếm thấy ông ta trì độn một chút.

Liễu Như Yên vừa thấy Tô Yên, liền nhớ tới khó chịu ngày ấy, nàng ta cắn môi, thấp giọng nói: "Đây là Tô Yên."

Hai chữ đơn giản, lập tức khiến Liễu Chính nhớ lại hồi ức không tốt.

Hắn trầm mặt cười trào phúng, phất tay áo nói: "Không biết xấu hổ, chúng ta đi vào!"

Hắn không thèm hạ thấp thanh âm, lời nói hướng về phía ai, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Ánh mắt Tô Yên rét lạnh, cười như không cười, nhìn chăm chú bóng dáng Liễu Chính, chủy thủ trong tay bỗng phi thẳng hướng Liễu Chính.

"A!!"

Liễu Như Yên sợ tới mức hét lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

"Yên Nhi!" Tô Triệt cũng hoảng sợ, vội túm chặt Tô Yên, nhưng đã không kịp.

Liễu Chính không nhận ra được ác ý của Tô Yên, chân nâng lên còn chưa đặt xuống.

"Vèo ——"

Hàn quang xẹt qua, chủy thủ sắc bén trực tiếp đâm xuống dưới chân ông ta.

Tiến về phía trước một bước là đâm vào mu bàn chân ông ta rồi.

Liễu Chính sợ tới mức tim ngừng đập, thẹn quá hóa giận quay đầu lại: "Tô Yên! Ngươi thật to gan, có biết mưu hại đại thần là tội chết!"

Tô Triệt nhíu mày, hòa hảo nói: "Liễu đại nhân, là Tô mỗ không biết dạy nữ nhi, Tô mỗ tạ lỗi với ngài thay nàng, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngài ——"

"Ha."

Liễu Chính ghét bỏ nhìn lướt qua chân ông, cười nhạo: "Tô tướng quân? Giờ ngươi lấy thân phận gì tạ lỗi với ta?"

Tư thái cao ngạo, hoàn toàn không để Tô Triệt vào mắt.

Tô Triệt hít sâu một hơi, nắm chặt tay.

Từ thị cắn răng nhẫn nại: "Liễu đại nhân, ngài đừng có khinh người quá đáng!"

Nếu không phải Liễu gia ông ta cố ý tìm ngược, sao Yên Nhi sẽ nhằm vào ông ta?

"Vậy ngươi lại lấy thân phận gì hử? Liễu đại nhân? Cha ta là tướng quân do Hoàng Thượng tự mình đề bạt, còn ngươi có thân phận gì? Ca ca ruột của Dung Phi nương nương? Cữu cữu ruột của Thất điện hạ? Ha! Nếu là thế, Tô gia chúng ta chỉ có Hoàng Thượng làm chủ, đúng thật là không so được với các người!"

Bình Luận (0)
Comment