Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 166

Toàn thân Tô Gia Hòa run lên, trong lòng vô cùng thất vọng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ không thể làm vậy được!"

Tất cả mọi người đều đang chờ để chê cười Tô gia, suýt chút nữa Tô Gia Hòa đã tin rằng Tô Yên thật sự biết hối cải làm người mới.

"Phụ thân, mẫu thân, con xuống xem tỷ ấy!"

Tô Gia Hòa không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, nhanh chóng nhảy ra khỏi xe ngựa, chạy theo sát Tô Yên.

Yến Nam Triều thấy Tô Yên sải bước về phía mình, hắn ta âm thầm cong môi, nắm tay đưa lên, che giấu ý cười trên khóa miệng.

Hắn biết, sao một người có thể thay đổi hoàn toàn như vậy được?

Chỉ là thủ đoạn mới, lạt mềm buộc chặt mà thôi!

Nữ tử một thân bạch y, khi bước đi, làn váy bay lên mang theo những chiếc lá rụng trên mặt đất.

Không có sự dịu dàng ôn nhu như Liễu Như Yên, nàng mang một vẻ hiên ngang độc nhất vô nhị.

"Tại sao ngươi lại ——" Yến Nam Triều đang định mở miệng trào phúng Tô Yên, để trút sự tức giận mà hắn ta phải chịu trong khoảng thời gian này.

Nhưng lại nghe thấy giọng nói lười biếng xen lẫn chút vui sướng của nữ tử: "Nhị điện hạ, đã lâu không gặp."

Tô Yên bước đến bên cạnh Yến Phong Miên, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng không nhịn được nở nụ cười trước.

"Mấy ngày nay, chàng có nhận được thư ta gửi không?"

Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Tuần Cửu một cái, sau đó đoạt công việc của y, đẩy Yến Phong Miên đi về phía trước.

Cười nhẹ trêu chọc: "Nhưng chàng cũng không trả lời ta dù chỉ một phong thư, chẳng lẽ ta viết quá cao thâm, chàng xem không hiểu?"

Xem không hiểu?

Yến Phong Miên ho khan một tiếng, bên tai hắn nổi lên một tầng ửng hồng kỳ lạ, từ góc độ của Tô Yên, có thể nhìn thấy sau cổ áo hắn lộ da mảng da nhỏ trắng như bạch ngọc đang dần nhiễm màu đỏ ửng.

Câu dẫn cực điểm ——

"Thư?"

Yến Nam Triều bắt được từ trọng điểm này, trong lòng hắn ta thật không thoải mái. Hắn ta bỗng híp mắt, ánh mắt hung ác nham hiểm rơi trên người Tô Yên.

Tô Gia Hòa đi tới, tưởng lại nhìn thấy Tô Yên giống như mọi lần, dây dưa với Yến Nam Triều không bỏ.

Nhưng tình huống hiện tại là sao?

Tỷ tỷ nhà mình lạnh nhạt với Yến Nam Triều, ngược lại nàng nói chuyện với Nhị điện hạ thật vui vẻ?

Trong đầu y đầy nghi hoặc, bước đi cũng chậm hơn nhiều.

Yến Phong Miên vuốt ve chiếc vòng bồ đề trên cổ tay, vân vê từng viên một, nhìn thấy Yến Nam Triều ngạc nhiên thì ngẩn ra.

Ánh mắt ôn hòa nhất thời sáng lên, sau đó đảo mắt: "Đệ không biết?"

Yến Phong Miên vừa nói, tâm tình Yến Nam Triều càng kém.

Hắn ta cười không chút thiện ý: "Hoàng huynh không nói, sao ta có thể biết?"
Loại cảm giác này rất tệ, vô cùng tệ.

Tô Yên là người không bao giờ giấu hắn ta cái gì, vậy mà bây giờ lại học cách che giấu hắn ta!

Nàng cùng nam nhân khác, có bí mật không muốn người khác biết.

Yến Phong Miên cong môi, chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ giọng nói với Tô Yên: "Chúng ta vào thôi."

Tô Yên đã sớm không muốn ở cùng với tên Yến Nam Triều này, nàng lập tức đẩy xe lăn đi về phía cửa.

Đi ngang qua Tô Gia Hòa, nàng liếc mắt một cái, cười như không cười: "Đứng đần ra đó làm gì vậy? Đi thôi!"

Mặt Tô Gia Hòa đỏ lên, không biết nên cao hứng hay xấu hổ khi nghi ngờ Tô Yên.

Hóa ra tỷ tỷ nhà y thật sự đã quyết định cắt đứt quan hệ với Yến Nam Triều ——

Nhận ra được điều này, làm y lập tức vui vẻ.

Gật đầu một cái thật mạnh: "Vâng, tới liền!"

Không để ý tới Yến Nam Triều ở phía sau, lòng bàn tay to lớn nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh.

Liễu Như Yên thu hết mọi chuyện vào mắt, khăn lụa trong tay suýt chút nữa bị nàng ta xé rách.

"Nô tài tham kiến Nhị điện hạ."

Lưu công công nhìn thấy Yến Phong Miên, lập tức quỳ rạp xuống đất, cung kính dập đầu hành lễ.

Yến Phong Miên rũ mắt xuống, vuốt ve vòng bồ đề: "Quỳ ở đây."

Bình Luận (0)
Comment