Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 17

Kỷ Vô Trần híp mắt.

Đối mặt với Tô Yên, Kỷ Thành vẫn rất có kiên nhẫn.

Tô Yên cong mắt, đôi tay đặt ở đầu gối, nhẹ giọng mở miệng nói: "Dượng, con muốn trở lại trường học."

"Không được!" Hùng Bội Lan cự tuyệt đầu tiên.

Môi mỏng Kỷ Vô Trần gợi lên, con ngươi trong mắt giống như đá quý, dần dần tràn ngập sương mù dày đặc.

"Cái gì?"

Đối mặt với phản ứng của Hùng Bội Lan, Kỷ Thành chỉ nhướn mày, tò mò hỏi: "Vì sao? Là giáo viên trong nhà dạy không tốt ư? Yên Yên không thích chỗ nào, có thể nói cho dượng."

"Không phải."

Tô Yên nhéo ngón tay, lông mi cong vút khẽ rũ, theo nội tâm dao động mà hơi rung.

Dường như mười phần thấp thỏm lại có chút bất lực.

"Các giáo viên dượng mời về đều rất tốt, chỉ là con quá ngu ngốc, căn bản không thể đuổi kịp tốc độ học tập của anh trai. Anh trai đã học xong chương trình đại học, mà kiến thức của con chỉ mới đến sơ trung..."

Cô run rẩy nâng khuôn mặt nhỏ, con ngươi xinh đẹp có chút hơi nước sáng tỏ.

"Dượng, xin dượng cho con trở lại trường học được không?"

Kỷ Vô Trần hứng thú nhìn Tô Yên diễn kịch, ngón tay bất động thanh sắc vân vê, đáy mắt một mảng đen tối.

Hùng Bội Lan đã chịu tức giận từ Kỷ Vô Trần, toàn bộ chuyển lên người Tô Yên.

Đã thế, bà ta nhấp môi dưới, áp lửa giận, chất vấn nói: "Mẹ cho mày ở lại, chính là để mày làm bạn với anh trai. Đầu óc mày vốn không tốt, quay về trường, mày có thể học được cái gì? Học không được thì thôi, Kỷ gia còn thiếu cơm cho mày ăn chắc?!"

Tô Yên nghe thế, giống như bị dọa sợ, nhanh chóng cúi đầu không nói lời nào.

Kỷ Thành càng thêm chán ghét Hùng Bội Lan, ông nhíu mày: "Yên Yên chỉ là một đứa trẻ, còn là con gái ruột của bà, bà khắc nghiệt với nó như vậy làm gì? Nếu nó muốn trở lại trường, vậy để nó đi, cũng chỉ là một việc nhỏ."

Tô Yên cong môi, còn muốn cảm ơn Hùng Bội Lan, nếu không có những lời này của bà, Kỷ Thành cũng không đồng ý dứt khoát như vậy.

"Chỉ là Vô Trần..." Hùng Bội Lan vội la lên.

"Con cũng muốn đi."

Kỷ Vô Trần mặt không đổi sắc, chậm rãi buông bát cơm rút một tờ giấy lau khóe môi.

Ngón tay anh thon dài, móng tay chăm sóc sạch sẽ mượt mà. Dưới làn da hơi mỏng, là mạch máu màu xanh.

Tư thái tùy ý, lại rất ưu nhã.

Cái loại khí chất kiêu căng trời sinh này, người thường không thể nào học được.

"Không được!"

Kỷ Thành nhìn Kỷ Vô Trần như nhìn kẻ điên: "Chính con không rõ tình huống của mình như thế nào sao? Đến trường học chẳng lẽ con còn muốn bị bạn học đối xử như bệnh nhân tâm thần?!"

"Cho nên ba muốn nhốt con trong nhà cả đời?"

Ánh mắt Kỷ Vô Trần hung ác nham hiểm, con ngươi đen nhánh đảo trong sương mù.

Môi mỏng tái nhợt gợi lên: "Con đây tình nguyện chết vui sướng dưới ánh nắng mặt trời!"

Tô Yên nhìn qua Kỷ Vô Trần, bởi vì cảm xúc phập phồng mà yết hầu chuyển động lên xuống.

Trong mắt xẹt qua một chút ý cười.

Xem ra, Kỷ Vô Trần cũng không phải hoàn hảo, tràn ngập tuyệt vọng với thế giới này.

Kỳ thật anh cũng thật đáng thương, từ khi sinh ra, đã được người ta đối đãi cung kính.

Bạn cùng lứa vì biết thân phận và bối cảnh của anh, thật cẩn thận lấy lòng nịnh bợ với anh. Còn nếu không biết thân phận của anh, hoặc là bài xích, hoặc là chán ghét.

Kỷ Thành trầm mặc.

Tay Kỷ Vô Trần chống lên bàn ăn, đứng lên, nhìn xuống Kỷ Thành từ trên cao, mở miệng: "Quyết định như vậy đi, hơn nữa, con cũng rất muốn gặp lại các bạn học ——"

Bình Luận (0)
Comment