Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 186

Tô Yên cười nhẹ tiếc nuối một tiếng, quét mắt nhìn hạ thân hắn ta.

Ngoài cười nhưng trong không cười: "Được, vậy trước để ta nhìn xem, vật kia của ngươi lớn bao nhiêu nào!"

Khi nói chuyện, nàng đột nhiên dẫm lên lưng ngựa, trực tiếp nhảy tới trước mặt Thác Bạt Trác.

Chung Tiểu Võ giết người rất hứng khởi, vừa nhấc đầu lau máu trên mặt, liền nhìn thấy tướng quân nhà mình, cùng thái tử quân địch Thác Bạt Trác cưỡi trên một con ngựa, đánh nhau khó tách ra.

"Má ơi... Tiểu Tướng quân này cũng quá dũng cảm!"

Mạnh Thiêm cười haha, tiếp tục dẫn dắt tiểu đội, đặc biệt xuống tay với kỵ binh của đối phương.

Một đao chặt đứt hai kỵ binh của quân địch, lúc binh lính đối phương ngã xuống đất, Chung Tiểu Vũ lập tức dẫn người xông lên, chém xuống mấy đao, kết thúc tính mạng đối phương!

Ở trên chiến trường, các tướng sĩ phối hợp càng ngày càng tốt, càng ngày càng ăn ý.

Chỉ là Mạnh Thiêm có chút tiếc nuối, không lấy được đầu người...

Thực lực Thác Bạt Trác thật sự không thể khinh thường, sau khi không lường được võ công sâu cạn của Tô Yên, hắn ta liền nghiêm túc.

Không coi đối phương là nữ nhân, mà là địch nhân.

Cơ hồ đao kiếm sắc bén, trên người Tô Yên cũng dính không ít máu, nhưng so với Thác Bạt Trác, vết thương của nàng chỉ xem như là vết thương nhẹ.

"Hừ —— nữ nhân này quả nhiên đủ âm hiểm!"

Trán Thác Bạt Trác đổ mồ hôi lạnh, cố gắng tránh chỗ hiểm, Tô Yên nhân cơ hội một chân đá hắn ta xuống ngựa.

Con ngựa thấy chủ nhân rơi xuống đất bắt đầu điên cuồng, Tô Yên cười: "Đa tạ", loan đao trong tay không chút khách khí chém một đao dưới cổ con ngựa!

Động vật vô tội, nhưng sinh ra ở thời chiến loạn, đó là tội của nó.

"A!!!"

Đồng đội đi theo Thác Bạt Trác nam chinh bắc chiến, cư nhiên bị Tô Yên nhẫn tâm giết chết, hắn ta nhìn thú vật khổng lồ kia ầm ầm ngã xuống đất, trong ánh mắt dần dần mất đi thần trí, phản chiếu gương mặt hung ác của Thác Bạt Trác.

"Tiện nhân! Ta giết ngươi!"

Tô Yên thương hại lắc đầu, Thác Bạt Trác đã bị lửa giận làm mất lý trí, nàng dễ như trở bàn tay đá bay đao của hắn, bàn chân nháy mắt rơi xuống đất, lấy một cây trường thương cùng khí thế không thể chống đỡ, đánh tới —— hạ thân Thác Bạt Trác!

Đồng thời, loan đao trong tay nàng công kích chỗ hiểm của Thác Bạt Trác, lúc này, hắn ta không chú ý tới động tác nhỏ của Tô Yên.

Chỉ khi đau đớn kịch liệt đánh úp lại, hai mắt hắn ta bỗng dưng mở lớn, tròng mắt nhanh chóng sung huyết.

"Bảo vệ Thái tử điện hạ!"

"Rút lui! Rút lui!"

Quân địch thấy tình thế không ổn, vả lại Thác Bạt Trác là trụ cột đã trọng thương, lúc này nếu còn không đi, sợ là cuối cùng sẽ không đi được.

Nếu không có Thái tử điện hạ, coi như bọn họ trở về, cũng khó thoát chết!

Nhưng Tô Yên không tính buông tha bọn họ như vậy, mỗi người ở đây đều là hung thủ giết hại người thân của nàng!

"Ha, quả nhiên rất nhỏ ——"

Tô Yên tùy tay túm một con ngựa cưỡi lên, cười lạnh nhìn người nằm giữa hài cốt, trong mắt Thác Bạt Trác đầy hận ý, cong môi: "Hôm nay bản tướng quân tha cho mạng chó của ngươi, nhớ kỹ, cái đầu của ngươi ta đã đặt trước!"

Dứt lời, nàng thúc ngựa, nghênh đón tướng lĩnh Đại Liêu tới nghĩ cách cứu viện Thác Bạt Trác.

Nơi đi qua, máu tươi bắn ra, đầu rơi xuống đất!

Trận chiến này đánh tới tận khi hoàng hôn buông xuống phía Tây.

Tô Yên dẫn đầu các tướng sĩ, đuổi theo mười dặm, trực tiếp khiến đám người Thác Bạt Trác chạy về lãnh thổ Đại Liêu.

Ngay cả thành trì chiếm được của Đại Yến, bọn chúng cũng không dám ở lại.

Hiện giờ Thác Bạt Trác trọng thương, khó đảm bảo đối phương sẽ không gõ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, trực tiếp tấn công lại đây.

Bọn họ không đỡ nổi chuyện nguy hiểm này!

Đang đứng ở chỗ huyện thổ nơi non xanh nước biếc, đám người nhìn qua khe hở cửa sổ lén xem bá tánh trên đường phố, rốt cuộc Mạnh Thiêm không nhịn được chảy nước mắt.

"Lão Tướng quân! Ngài nhìn thấy rồi chứ? Chúng ta chiến thắng! Quân Tô gia không phải loại hèn nhác!"

Bình Luận (0)
Comment