Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 198

Thác Bạt Trác còn chưa kịp cười, nhìn thấy một màn như vậy, trái tim nhảy lên một nhịp.

Chợt nghe được một tiếng cười nhẹ mềm mại lại quỷ mị của nữ tử: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ngươi thật sự cho rằng một năm nay ta chiến thắng toàn nhờ vào vũ lực?"

Biết rõ Thác Bạt Trác hận nàng tận xương, tất nhiên nàng sẽ phòng ngừa chu đáo.

"Thác Bạt Trác, ta thấy gương mặt này của ngươi chăm sóc không tồi, hôm nay, ta sẽ không khách khí ——"

Nàng chém một đao tới, Thác Bạt Trác hoảng loạn né tránh, nghiêng người lên ngựa, trong nháy mắt liền thúc ngựa chạy như điên.

Vừa chạy vừa hét lớn: "Rút lui!"

Trúng kế.

Tiện nhân này!

Đáng tiếc, thế kỵ binh lao tới dào dạt, sao lại có thể nói rút lui liền rút lui được?

Chung Tiểu Võ giơ cao lá cờ lên vung thật mạnh, vạch ra đường cong sắc bén giữa không trung.

"Bắn!"

Chỉ thấy mấy chục vị tướng sĩ kia kéo mạnh một cái, từ mặt đất lập tức bắn lên rất nhiều mũi sắt giống nhau.

Không biết bọn họ chuẩn bị ra nhiều bẫy rập như vậy từ khi nào.

Quân địch hoàn toàn không kịp đến gần, cả người lẫn ngựa, trực tiếp ngã vào trong bẫy đầy gai ngược, lập tức mất mạng!

Người phía trước đã chết, kẻ phía sau không kịp lui lại, hơn nữa thủ lĩnh đã chết, ngay lập tức cục diện trở nên hỗn loạn.

Mấy chục tướng sĩ kia cũng không hoảng hốt, lại lôi từng sợi từng sợi dây thép gần như trong suốt từ mặt đất ra, đánh về phía vó ngựa.

Thỉnh thoảng có cá lọt lưới, cũng sẽ bị Chung Tiểu Võ mang theo binh lính xông lên chém chết.

Lần tập kích bất ngờ này, vậy mà không tạo thành thương vong thảm trọng cho quân đội Tô gia.

Ngược lại là Đại Liêu, vốn định kéo dài hơi tàn, lần thất bại này, mất nước cũng không xa nữa!

Trận chiến này, đánh suốt một ngày một đêm.

Xác chết tứ tung khắp nơi.

Chung Tiểu Võ vuốt những thứ đồ vật trên mặt xuống một phen, cũng không biết là máu hay là nước mắt, ẩm ướt dính nhớp.

Hắn ngẩng đầu lên thở ra một hơi, ngồi trên một mảnh đất trống không có thi thể, bên cạnh có máu của các huynh đệ, còn có của quân địch.

Mạnh Thiêm khập khiễng bước tới, phần thịt trên đùi bị chém mất một khối to, lộ ra xương trắng rợn người.

Hắn ngồi cạnh Chung Tiểu Võ, hai nam nhân thân hình cường tráng cùng đỏ mắt.

"Thật tốt, chúng ta đã thắng."

Chung Tiểu Võ hít mũi, rũ mắt nhìn mặt đất bị máu nhuộm đỏ: "Hy vọng về sau sẽ không xảy ra chiến tranh nữa."

Mấy năm nay, hắn nhìn thấy rất nhiều mạng sống tiêu vong.

Có lẽ hôm trước còn đang uống rượu cùng nhau, ngày hôm sau, sẽ có huynh đệ chết trên chiến trường, cuối cùng ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.

"Tướng quân đâu?" Mạnh Thiêm gật đầu một cái, nhìn lướt qua một vòng, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Hắn đột nhiên đứng bật dậy, ngay cả giọng nói đã thay đổi: "Tiểu Tướng quân của chúng ta đâu rồi?"

Tô Yên mất tích.

Nàng đuổi theo Thác Bạt Trác, đến giờ vẫn chưa về.

Yến Phong Miên từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, chỉ có một tin tức như vậy.

Trước mắt hắn tối sầm, hai tay nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, mới có thể khống chế nội tâm đang hoảng loạn của bản thân.

Trong đầu lan tràn màu máu đỏ tươi, cảnh tượng trong ác mộng bắt đầu luân phiên tái hiện trong đầu.

"Đi tìm!"

Yến Phong Miên cắn răng, miễn cưỡng nuốt xuống mùi tanh trong cổ họng, hốc mắt đỏ lên: "Tìm nàng về đây cho ta!"

Sống phải thấy người, chết ——

"Phụt ——"

Cuối cùng vẫn không nhịn được, hắn phun ra một búng máu, cơ thể yếu ớt ngã trên xe lăn.

Nhưng vẫn liều chết chống đỡ, không chịu nhắm mắt.

Máu bắn tung tóe trên vạt áo trắng, giống như một gốc mai đỏ xinh đẹp mọc lên trên nền tuyết.

"Điện hạ!"

"Điện hạ, ngài không sao chứ? Thái y đâu? Mau lại đây!"

Chưa bao giờ Yến Phong Miên lại hận bản thân vô năng như vậy.

Hắn không thể giống một nam nhân chân chính, quang minh chính đại đứng lên bảo vệ nữ nhân mà mình yêu thương.

Thậm chí ngay cả việc đứng lên tự đi tìm nàng cũng không được.

Sống 25 năm, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự bất lực cùng sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment