Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 44

Nữ sinh cầm đầu còn đang khiếp sợ chưa kịp hoàn hồn thì mái tóc dài thình lình bị nắm lấy, cô nàng lảo đảo ngã về phía trước, nhưng không có ngã thẳng xuống đất mà là gương mặt đập lên đầu gối của Tô Yên, mạnh mẽ va chạm..

"A!"

Nữ sinh hét thảm một tiếng, máu tươi chảy đầy mặt.

Cô ta che lại cái mũi chật vật mà ngã xuống đất, cả người đều bị hành động đột ngột của Tô Yên dọa đến choáng váng.

"Tô Yên!"

Bùi Như Nguyệt ngây người nhìn cảnh trước mặt, cánh mũi kịch liệt kích động, biểu hiện nội tâm sợ hãi của cô ta.

Không ai ngờ tới, Tô Yên sẽ xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Sạch sẽ lưu loát, không một chút ướŧ áŧ bẩn thỉu nào.

"Hả, cậu đang gọi tớ?"

Tô Yên nghiêng nghiêng đầu, cô chậm rì rì nhặt sách của mình đang rơi trên mặt đất lên, khẽ vỗ vỗ.

Mang theo nụ cười ngọt ngào, bỗng nhiên một chân đá nữ sinh lúc đầu còn kiêu ngạo nhưng giờ mặt đã đầy máu qua một bên, nhấc chân dẫm lên mặt cô ta.

Giọng điệu từ từ chậm rãi như phát ra từ âm ti địa ngục vậy.

"Vậy mới nói, sao cứ chê mạng mình dài quá vậy?" Nói xong, mặt cô không đổi sắc treo lên nụ cười mỉm, bàn chân lại hung hăng chà xát trên gương mặt nữ sinh dưới chân.

"Á... đau quá..."

Mấy nữ sinh này đều chưa trưởng thành, ngày thường luôn luôn kiêu ngạo ỷ vào người đông thế mạnh.

Mà Tô Yên xuất hiện, hiển nhiên đã dạy dỗ cho các cô.

Cái gọi là "Bạo lực học đường", phải chơi như thế nào!!!

"Tô... Tô Yên! Mày may thả cậu ấy ra! Mày không sợ giáo viên phát hiện ư?"

Bùi Như Nguyệt kinh hoàng, cô ta nhanh chóng nhìn về phía sau, sợ bị người ta phát hiện tình huống bên này.

Nhưng ngay sau đó ——

Biểu tình cô ta đột nhiên thay đổi, trong mắt lóe lên tia sáng.

Đúng rồi! Giáo viên!

Nếu như giáo viên phát hiện hành động của Tô Yên, cô ta nhất định sẽ không thoát khỏi hình phạt của trường! Nếu vết thương của nữ sinh kia nặng thêm một chút, rất có thể Tô Yên sẽ bị đuổi học!

Không có chỗ dựa, không ai cứu được cô ta đâu!

"Sợ quá!"

Tô Yên vừa nói, dưới chân lại hung hăng dẫm mạnh thêm một cú!

Nhan sắc xinh đẹp tựa như thiên sứ, lại cất giấu một trái tim đen tối!

Bùi Như Nguyệt hít sâu một hơi, hành động không sợ chết của Tô Yên khiến mọi người xung quanh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Suy nghĩ sâu xa xoẹt qua, cuối cùng Bùi Như Nguyệt bắt đầu hành động, quay đầu chạy đi.

Tô Yên nhướng mày, "Thủ lĩnh của các người chạy rồi, các người không định chạy theo ư?"

Tô Yên rút chân lại, lùi về sau vài bước, các nữ sinh khác đỡ nữ sinh mặt mũi bầm dập kia dậy.

Nữ sinh bụm mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Tô Yên! Tao nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mày!"

"Phì——"

Tô Yên không thèm quan tâm, nhún vai gật đầu, "Được, tôi chờ!"

"Cô không buông tha cho ai cơ?"

Bỗng nhiên, một tiếng nói lạnh lẽo khàn khàn vang lên.

Tiếng cành cây khô bị giẫm gãy vang lên, ở một góc an tĩnh lại vô cùng rõ ràng...

Bên kia, Bùi Như Nguyệt cùng giáo viên chủ nhiệm, thở hổn hển chạy về phía Tô Yên.

"Thầy! Nhanh lên một chút, chậm chút nữa Lưu Tiểu Tiểu sẽ bị Tô Yên đánh chết mất!!"

Giáo viên chủ nhiệm thở hổn hển, hoài nghi nói: "Trò nói Tô Yên, tôi biết trò ấy, thành tích nhập học đầu vào rất tốt, nhìn tướng mạo cũng không giống người thích đi gây chuyện, lại nói, trò ấy có thể đánh lại trò Lưu Tiểu Tiểu ư?"

Trước hết không nói bề ngoài của Lưu Tiểu Tiểu, trò ấy còn cao hơn trò Tô Yên cả một cái đầu.

Trò Lưu Tiểu Tiểu ỷ vào thân hình ưu thế hơn so với các nữ sinh cùng tuổi, ngày thường hoành hành ngang ngược trong trường.

Bước chân của Bùi Như Nguyệt dừng lại một chút, sắc mặt cứng đờ.

"Thầy ơi, thầy tự mình đến đó nhìn chẳng phải sẽ biết sao?"

Không tận mắt chứng kiến, ngay cả Bùi Như Nguyệt cũng không tin Tô Yên ngoại trừ tính cách ác liệt ra, thủ đoạn ra tay lại tàn nhẫn như thế.

Một chân dẫm lên mặt Lưu Tiểu Tiểu, cứ như không phải là mặt người mà là một đống rác rưởi vậy!

Bình Luận (0)
Comment