Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 9

"Cô leo xuống cho tôi!"

Kỷ Vô Trần nghiến răng, giơ tay kéo Tô Yên.

Nhưng Tô Yên sẽ dễ dàng bị anh kéo như vậy sao?

Hai chân cô nhanh chóng vòng qua eo anh, hai tay ôm chặt cổ anh.

"Tôi không xuống, tôi thấy mệt lắm."

Kỷ Vô Trần suýt chút nữa đã bị cô gái điên khùng này siết cổ chết, anh hít sâu một hơi: "Tôi vẫn nhớ lúc cô còn ngoan ngoãn."

Ít nhất lúc đó, Tô Yên không dám bò lên đầu anh làm loạn.

"Thật đáng tiếc là người anh trai tốt của tôi đã bỏ lỡ nó rồi. Bây giờ tôi là Tô - Nữu Hỗ Lộc - Yên."

(*) Nữu Hỗ Lộc: là dòng họ trong phim "Chân Hoàn truyện", cũng là dòng họ có thật trong lịch sử. Sau khi Chân Hoàn được hoàng đế đưa vào cung sửa sang dòng họ này thì nàng Chân Hoàn đơn thuần trước kia cũng trở thành một người có lòng dạ thâm sâu, ngày càng mạnh mẽ hơn. Nên Nữu Hỗ Lộc tượng trưng cho sự "tâm cơ, mưu trí" trải qua trưởng thành để có được thực lực, cũng tượng trưng cho giới quý tộc.

Kỷ Vô Trần: "???"

Giãy giụa cả nửa ngày, Kỷ Vô Trần cũng không thể vứt Tô Yên đang đu trên người mình xuống được.

Anh cười lạnh chế nhạo, trong lòng nói tưởng tôi không trị được cô sao?

Tô Yên không ngờ nhìn Kỷ Vô Trần có vẻ gầy, nhưng thật ra trên người anh cũng có chút cơ bắp. Cô dựa trên người anh, thoải mái đến mức muốn ngủ.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cô giật mình tỉnh táp.

Vừa nhìn lại, Tô Yên liền vui vẻ.

Phía dưới cô là mặt sông mờ mịt huyền ảo, ánh trăng chiếu xuống làm lung linh sóng nước lấp lánh.

Kỷ Vô Trần thờ ơ nói: "Tôi cho cô hai lựa chọn, một là leo xuống khỏi người tôi, hai là xuống sông tắm."

Kỷ Vô Trần đợi khoảng một phút, cũng không có như trong tưởng tượng của anh là cô sẽ sợ hãi khóc lóc, Tô Yên vẫn cứ nằm yên không nhúc nhích trên lưng của anh.

Tô Yên lười biếng ngáp một cái nói: "Em chọn cái thứ ba nha."

Tốt lắm, đây là nói có bị đánh chết cũng không chịu đi xuống sao.

Kỷ Vô Trần cười lạnh chế nhạo: "Cô thật sự không sợ?"

Thành thật mà nói thì trên đời này không có thứ gì có thể làm cho Tô Yên sợ hãi.

Ngay cả khi cái chết ập đến thì cô cũng không sợ.

Có lẽ trước khi sinh ra cô, mẹ cô đã ăn rất nhiều thuốc bổ nên lá gan của cô cũng rất lớn.

Tô Yên lắc đầu, mí mắt vì buồn ngủ mà đánh nhau: "Anh cần gì phải như vậy chứ."

Một giây tiếp theo, Tô Yên từ trên không nhanh chóng rơi xuống sông cùng với Kỷ Vô Trần.

Nước bắn tung toé xung quanh.

Tô Yên thích ứng với nước rất tốt, lập tức nín thở ngay khi vừa rơi xuống nước.



【Đây có lẽ là chàng trai điên rồ nhất mà tôi từng gặp. Rất tốt, anh ta đã thu hút được sự chú ý của tôi rồi. 】

Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, cố chấp đến điên cuồng đáng sợ mà.

04: "Ký chủ đại nhân, sau khi trải qua quá trình kiểm tra thì mảnh vụn này rất có thành kiến với ngài."

Tôi Yên nổi lên mặt nước, lau sạch nước trên mặt, nghe vậy thì lắc đầu, thẳng thừng nói: 【Không thể nào, ta người gặp người thích, chắc chắn là hệ thống của các người bị lỗi, mau đi sửa đi nhé!】

04: "..."

Tô Yên lo lắng tìm kiếm trái phải bóng dáng Kỷ Vô Trần, nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy.

"Đinh—— cảnh báo, dấu hiệu sinh tồn của mảnh vụn đang giảm xuống! Yêu cầu ký chủ giải cứu càng sớm càng tốt!"

Khác với giọng nói nhẹ nhàng của 04, âm thanh lạnh lùng của hệ thống nhắc nhở vang lên một cách máy móc.

"Chậc... thật phiền phức..."

Vì vậy, sự thờ ơ đối với thế giới mà cô nhìn thấy trong mắt của Kỷ Vô Trần lúc trước, tất cả đều bắt nguồn từ sự chán chường của anh đối với thế giới đầy lạnh lẽo này sao.

Nếu anh đã không sợ chết một chút nào vậy thì đương nhiên muốn làm gì thì làm.

Ngày hôm nay xem ra, việc làm của anh là đang đi tìm chết.

Nếu không phải vì thân thủ của anh tốt, hoặc là những lời của tụi côn đồ đó đã chọc giận anh.

Cũng có thể nói nếu như con dao đó mà đâm vào người anh, anh thậm chí sẽ không chớp mắt lấy một cái.

Vẻ mặt Tô Yên trở nên nghiêm túc, hít sâu một hơi rồi lặn xuống nước.

May là Kỷ Vô Trần và cô rơi xuống nước cùng lúc nên anh cách cô cũng không quá xa.

Chàng trai nhắm chặt hai mắt, cả người bồng bềnh, thả mình mặc cho dòng nước cuốn trôi đi.

Áo sơ mi và những sợi tóc của anh dập dềnh trong nước.

Nếu không phải là không có thời gian, Tô Yên thật muốn huýt sáo.

Xin lỗi, cô có thể đến sủng ái anh không?

Bình Luận (0)
Comment