Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 98

Tô Yên cười vỗ đầu cậu, giọng điệu mang theo chút nuông chiều: "Đừng nháo."

Gương mặt Hà Nguyên Tịch hồng hồng, trong mắt lập loè vài tia xấu hổ.

Cậu cọ cọ tay Tô Yên, bẹp miệng, "Chị Yên Yên đối xử với em như trẻ con vậy, chẳng lẽ vì em không đẹp trai bằng thầy Tạ sao?!"

Từ Tiểu Bình trợn mắt.

Vương Sùng đỡ trán, rất muốn vạch rõ giới hạn cùng đứa cháu trai này.

Chuyện này không phải sự thật hiển nhiên sao? Người không mù đều có thể thấy.

Ở trong giới giải trí này, ai dám so sánh với giá trị nhan sắc của Tạ Phỉ? Kiêu ngạo vậy ư?

"Xì ——"

Hai mắt Tô Yên cong cong, cười rộ lên cực kỳ xinh đẹp.

Tạ Phỉ không khỏi ghé mắt, không hiểu sao trong lòng có vài phần chờ mong cô trả lời.

Mà Tô Yên trả lời, cũng không làm anh thất vọng.

"Đương nhiên rồi ~"

Khóe môi Tạ Phỉ cong lên, hơi thở lạnh lẽo trên người, tựa hồ bởi vậy mà nhu hòa hơn không ít.

Nhưng mà, ngay sau đó ——

Tô Yên vỗ đầu Hà Nguyên Tịch, nhẹ giọng an ủi nói: "Chính là Tiểu Tịch cũng rất đẹp trai nha, thầy Tạ cho người ta cảm giác quá cao không thể với tới, nếu bảo chị chọn, chị chắc chắn vẫn thích người đàn ông đẹp trai cao ráo, sạch sẽ sáng sủa như Tiểu Tịch."

"Oa! Thật sao?!"

Hà Nguyên Tịch đang ủ rũ một giây sau lập tức khôi phục sức sống, trừng lớn hai mắt, hưng phấn nói.

"Đương nhiên rồi ~"

Tô Yên cười cong đôi mắt.

Trong mắt cô Hà Nguyên Tịch giống như một vãn bối, làm sao có loại tâm tư khác thường gì được chứ.

Ôn Ngọc vốn muốn mở cửa đi đến toilet, vừa mới đi ra, liền nhìn thấy Tô Yên đứng ở trung tâm được mọi người vây quanh, giống như chúng tinh phủng nguyệt (*).

(*) Chúng tinh phủng nguyệt: sao quang trăng sáng

Khuôn mặt nhỏ của cô ta trắng bệch, cắn chặt môi dưới, "Rầm" một tiếng thật mạnh đóng sầm cửa lại.

Tô Yên như con chuột đánh mãi không chết vậy! Cho dù bị cô ta đánh gãy xương cốt, huỷ hoại hết tất cả, không còn gì...

Sao cô còn có thể bò dậy lần nữa ——

Tâm tình Ôn Ngọc bực bội, trong đó còn mang theo nôn nóng bất an mà chính bản thân cô ta cũng không phát hiện ra.

Cô ta cắn môi, bỗng nhiên bước đến trước bàn trang điểm, hai tay đảo qua, hung hăng gạt hết tất cả mọi thứ xuống đất.

"A!"

Cô ta bực bội hét một tiếng, một chân đạp ngã ghế dựa.

Đặng Văn bị dọa đến choáng váng.

Một trợ lý khác là Mạnh Dĩnh vội vàng tiến lên ôm lấy Ôn Ngọc, luôn miệng khuyên nhủ: "Chị Ngọc, chị Ngọc! Chị làm động tĩnh nhỏ một chút, chúng ta vẫn còn ở đoàn phim, nếu bị truyền ra chị tức giận ở đoàn phim, đến lúc đó sẽ bất lợi đối với hình tượng của chị!"

Ôn Ngọc trăm cay ngàn đắng duy trì hình tượng, từ khi xuất đạo đến nay vẫn luôn không sụp đổ.

Tất cả mọi người cho rằng cô ta trong ngoài như một, nhưng không ai biết Ôn Ngọc nhẫn nhịn vất vả bao nhiêu.

Cô ta đỏ mắt, gắt gao cắn răng, không ngừng thở hổn hển.

Cảm xúc dần dần bình phục xuống.

Mạnh Dĩnh rót cho Ôn Ngọc một ly trà, nhẹ giọng nói: "Chị Ngọc, đừng nóng vội, chúng ta tìm đạo diễn Vương nói chuyện, đêm nay nghỉ ngơi một chút. Nếu không thì đợi lát nữa chúng ta về khách sạn, chị ngầm đi tìm thầy Tạ đối diễn, có lẽ vì giáp mặt nên Tạ tiền bối duy trì hình tượng, có chút lạnh nhạt. Nhưng nếu ngầm đi, cũng không nhất định mà chị nói có phải không?"

Ánh mắt Đặng Văn sáng lên, liên tục gật đầu như giã tỏi.

"Đúng đúng đúng, cái này có lý!"

"Thật sự có thể thành công?"

Ôn Ngọc ngồi xuống, Mạnh Dĩnh nhẹ nhàng mát xa bóp vai cho cô ta, nghe được cô ta nghi hoặc, rất chắc chắn nói.

"Chị Ngọc chị cho rằng những người đó thái độ tốt đối với Tô Yên như vậy là vì sao? Còn không phải là vì gương mặt đó của cô ta sao. Chuyện này cũng có nghĩa, mọi người hoàn toàn đối đãi với cô ta như một món đồ chơi mà thôi, lúc vui vẻ thì trêu đùa một chút. Hơn nữa, với hình tượng của cô ta, ai sẽ thật sự đối tốt với cô ta?"

Bình Luận (0)
Comment