Nam Thần Bình Hoa

Chương 23

Mỗi năm nhà họ Thạch lại tổ chức tiệc gia tộc một lần. Tết đến xuân về, số người muốn đến nhà lớn họ Thạch tìm lợi ích cho bản thân có không ít, mà Thạch Tĩnh Chi lại thích yên tĩnh, ngày tết không tiếp khách.

Mà trong khoảng thời gian tế xuân thì không như thế, kệ Thạch Tĩnh Chi muốn hay không, mấy lão già kia có muốn đến hay không, cổng nhà lúc này luôn phải mở cửa đón bọn họ trong bảy ngày.

Dịp tế xuân còn có tính cưỡng chế với những người lớn tuổi trong gia tộc, trừ khi là nằm trêи giường không động đậy nổi mới được phép vắng mặt.

Đương nhiên tiệc gia tộc kiểu này cũng không phải muốn tới là tới được. Họ Thạch đông con nhiều cháu, trừ Thạch Tĩnh Chi thì mỗi nhà cũng phải có mấy người con, không kể tới một tập đoàn con riêng ở ngoài.

Con riêng không được phép tới, kể cả có xuất sắc tài giỏi đến đâu cũng không được. Có quan hệ họ hàng với nhà họ Thạch có cố mang bao nhiêu cũng không được phép, đến hết thì loạn mất, nên những đứa trẻ đồng lứa chỉ được phép mang ba người.

Luật là như vậy nhưng lần này số người tham dự cũng phải lên tới hơn 500 người từ những cụ già 80 tuổi tóc trắng xóa tới những em bé còn trong tã lót, độ tuổi nào cũng có.

Cũng may quản gia nhà họ Thạch rất có kinh nghiệm tổ chức tiệc gia tộc, tuy rằng nhiều người nhưng mọi việc vẫn được sắp xếp ổn thỏa. Hơn 500 người chia thành 60 bàn, Thạch Tĩnh Chi và Tần Ức ngồi riêng một bàn, những người khác 10 người một bàn.

Tiêu chuẩn một bàn 30 món ăn, 16 món nóng, 10 món nguội, còn lại là 4 canh, tráng miệng có hoa quả được sắp xếp tinh xảo đẹp mắt.

Bàn của Tần Ức ngồi thì đặc biệt hơn chút. Một nửa số món ăn bày ra là cá, ¼ là hải sản tươi, còn lại mới là những món Thạch Tĩnh Chi thích ăn. Tác phong ngồi ăn của Tần Ức rất đẹp mắt, rất giống Thạch Tĩnh Chi nhưng lại có sự hấp dẫn của riêng cậu. Mà tốc độ ăn lại cực kỳ nhanh, hai người đang nhìn cậu chưa kịp hồi hồn đã thấy hai cái đĩa trống.

Chi chính họ Thạch có đứa nhỏ đang ngồi trêи đùi mẹ, vì hiếu kỳ mà mắt cứ hướng về phía bàn đầu nhìn. Bé mặc âu phục nhỏ cho trẻ con, vẻ mặt nghiêm túc nhưng cứ thi thoảng lại liếc qua liếc lại chứ không dám nhìn chằm chằm anh đẹp trai kia.

Sau đó bé bị sức ăn của Tần Ức dọa đơ cả người, một bàn đầy cá trước mặt cậu nháy mắt đã không còn, bên miệng Tần Ức cũng sạch sẽ không dính giọt nước tương nào. Bé lấy cùi chỏ đẩy đẩy tay mẹ: "Mẹ, mẹ nhìn anh trai kia kìa."

Theo hướng tay đứa bé chỉ sang là hình ảnh Thạch Tĩnh Chi đang đưa khăn giấy lau miệng cho Tần Ức. Ánh mắt người mẹ chạm phải ánh mắt hắn, bị đôi con ngươi sâu thẳm kia nhìn mà sống lưng cô ớn lạnh. Cô vội vã xoay đầu lại, tay đẩy má phải đứa nhỏ, xoay đầu bé về vị trí cũ.

"Nghe lời nào, không được nhìn những người ngồi bàn kia!" Trong cô hạ giọng dặn dò con, trong lòng vẫn còn sợ hãi nên dùng một tay che miệng đứa nhỏ lại. Gia chủ nhà họ Thạch không phải là người các cô muốn là nhìn được.

Đứa nhỏ bị che miệng cảm thấy oan ức, bé chỉ muốn cho mẹ xem anh trai kia ăn nhiều như thế nào _(:з" ∠)_.

Đồ ăn đi vào bụng Tần Ức như đi vào cái động không đáy, ăn bao nhiêu mà bụng vẫn không bị phình ra tí nào. Người hầu đứng một bên đã quen với sức ăn kinh người của cậu. Như mọi hôm, các cô chờ Tần Ức ăn xong món chính thì đem tráng miệng lên, thu dọn đĩa trống và giấy ăn trêи bàn.

Ở Trung Quốc, bàn ăn là chỗ để nói chuyện, lúc ăn không nói lúc ngủ không nói chỉ là quy tắc ở nhà. Còn khi tham dự loại hình tiệc gia tộc kiểu này thì ăn là phụ, nói chuyện mới là chính. Người mà chỉ biết cắm đầu ăn thì lại bị nói là không hòa đồng.

Trêи bàn ăn mọi người còn câu nệ một tí, chờ tới khi tàn tiệc thì nói chuyện thả phanh. Các bà mẹ nói chuyện nuôi dạy con, khoe thành tích con nhà mình ở trường. Các cô gái chưa chồng thì nói chuyện lần gần đây nhất đi thẩm mỹ viện nào, đồ trang sức đẹp nào mới ra, trend quần áo gần đây, lại tiện thể khoe bạn trai hoặc vị hôn phu.

Chủ đề của cánh đàn ông lại khác. Dĩ nhiên là bọn họ không thể nào đàm luận về nữ minh tinh yêu thích hoặc là mấy trận bóng gần đây ra sao. Để thể hiện sự tài hoa cũng như giàu có của mình, các ông mở miệng là ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính, ngậm miệng là sự biến ảo của thị trường chứng khoán.

Có người đang đà chuyện còn liếc mắt nhìn Tần Ức một cái, mà lúc ấy Thạch Tĩnh Chi đang có việc phải tạm thời rời vị trí. Câu nói tiếp theo của người đó là châm chọc mỉa mai: "Cái thứ không thông minh tí nào dạy không nổi, như loại kia đầu óc ngu si tứ chi phát triển chỉ cần liếc mắt nhìn màn hình là bị mấy con số làm choáng váng, có đúng không mọi người?"

Ở đó có không ít người ghen tị với Tần Ức. Thạch Tĩnh Chi là con cháu dòng chính, đầu thai cũng giỏi thật, chỉ cần vậy thôi đã được cả gia tộc thừa nhận. Tần Ức là người ngoài thì sao, không phải soi mói chứ cậu ta chẳng qua chỉ được mỗi cái mặt được người ta thích, trừ cái đó ra thì còn chỗ nào hơn được thanh niên tuấn kiệt chân chính như bọn họ.

Người đã có lòng ghen tị thì nói lời không lọt tai, bọn họ cho là loại sinh vậy có gương mặt không có đầu óc này có nghe cũng không hiểu những lời trào phúng cao thâm liền bắt đầu nói thẳng ra. Đầu tiên chọc giận tên ngốc này sau đó để cậu ta động thủ, như vậy là cậu ta thất lễ. Dĩ nhiên là nghĩ vậy thôi chứ cũng chẳng có ai thực sự dám trêu chọc Tần Ức.

Tình cảm giữa Thạch Tĩnh Chi và Tần Ức bọn họ không rõ lắm, dù sao thì nhà chính lúc nào cũng thần thần bí bí, cũng chỉ có dịp tết tụ họp lại thế này mới được bước vào đây. Bọn họ muốn mỉa mai Tần Ức cũng phải có chim đầu đàn. Người nói những lời kia chính là kẻ xui xẻo mà bọn họ đã chọn ra.

Người mỉa mai Tần Ức đầu tiên là một người trẻ chừng hai mươi tuổi. Lần này hắn mang theo bạn gái sắp kết hôn tới đây. Cô nàng có gia cảnh tốt hơn hắn, ngoại hình cũng đẹp hơn, lại thích mấy anh đẹp trai, đặc biệt là những người như Tần Ức. Điều này khiến hắn căm hận không thôi

Hắn cho rằng Tần Ức chỉ là một tiểu minh tinh được bao dưỡng, cũng nghe nói EQ của tiểu minh tinh này thấp, lại còn ngốc. Người như vậy bị nói hai câu chắc chắn nổi cáu. Như vậy hắn ta liền định gây ra náo động trước mặt bạn gái nên lúc Thạch Tĩnh Chi không có mặt mới nói ra câu kia.

Nói xong, những người khác không tiếp lời hắn như những lần trước mà ngay lúc ấy Thạch Tĩnh Chi đã trở lại, người thanh niên hối hận phát điên nhưng đang ở trước mặt vợ chưa cưới, không thể tỏ vẻ hoang mang được.

Tần Ức vừa thấy Thạch Tĩnh Chi lại đã đứng lên đón, lúc đi còn nhìn lướt qua đám người vừa nói chuyện khiến tóc gáy bọn họ dựng lên, run run.

"Xem bọn họ nói chuyện vui chưa kìa, em cùng lứa tuổi đó, có muốn tới tâm sự cùng không?" Mấy hôm nay Thạch Tĩnh Chi bận rộn, việc vừa rồi cũng là việc làm ăn. Hắn cũng không muốn lạnh nhạt với Tần Ức, để cậu đi tâm sự với bạn đồng trang lứa cũng được. Đám người đó chẳng mấy chốc sẽ đi, hắn không phải lo sẽ có người ảnh hưởng tới địa vị của mình trong lòng Tần Ức, chỉ trong thời gian ngắn đã câu được Tần Ức.

"Không được, em không thích cổ phiếu lắm, mà bọn họ cũng không so với anh được. Nhưng mà em nghe được một câu nói về em." Tần Ức nói đến đây ngừng lại một chút. Người thanh niên kia chột dạ, hắn nghĩ đối phương quả thật là định mách tội đây, nghĩ vậy thì khinh thường Tần Ức không ra sao, không có bản lĩnh gì thì cáo mượn oai hùm.

"Bọn họ nói gì?" Thạch Tĩnh Chi dịu dàng hỏi, nhưng khiến cho cả đám tới dự tiệc run rẩy, trong đầu sinh ra mơ ước được như Tần Ức. Bọn họ cố gắng hết sức chỉ để đạt đượ một lời khen ngợi từ gia chủ, Tần Ức đây không cần làm gì mà cái gì cũng có.

Tần Ức nhìn thanh niên vừa mở miệng kia, nói chậm rãi: "Bọn họ ước có thể dùng mặt kiếm cơm như em."

Ớ, mình vừa nói vậy sao? Người thanh niên kia ngạc nhiên rồi lại thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tần Ức cũng còn được.

Tảng đá lớn trong lòng hắn vừa rơi xuống, ánh mắt thương hại của Tần Ức đã quét qua: "Mà mấy người thật đáng thương, muốn dùng mặt kiếm ăn mà ngay cả mặt cũng không có."

Vì có mặt Thạch Tĩnh Chi nên trong sảnh rất yên tĩnh. Giọng Tần Ức không lớn nhưng tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng từng chữ. Giọng điệu của cậu vô cùng chân thành, ánh mắt trong veo không một chút ánh nhìn mỉa mai. Bạn gái người thanh niên kia bị ánh mắt dịu dàng của cậu nhìn tới, mặt hồng lên, nghe vậy nhìn mặt bạn trai mình rồi che miệng cười.

Người thanh niên cảm thấy mặt mình nóng sắp cháy mất, đỏ hơn cả trứng tôm. Không có mặt, không có mặt... Ba chữ này chạy vòng vòng quanh đầu hắn. Mẹ nó! Ai bảo Tần Ức ngốc ra đây đảm bảo đánh không chết kẻ đó!

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn Artemis mang linh cảm tới cho tui. Truyện thứ 2 của Tần Ức viết về người cá nha, là bộ phim điện ảnh thứ 4 của cậu, cũng là tác phẩm đầu tiên của Tần Ức trong giới điện ảnh.
Bình Luận (0)
Comment