Nam Thần Bình Hoa

Chương 47

Bàn tay đặt trêи vai Tần Ức rất đẹp, ngón tay thon nhỏ, trắng muốt, nếu chỉ nhìn vậy mà không để ý tới gương mặt chủ nhân của nó, khó mà tin được một đôi bàn tay đẹp như vậy lại là của một người đàn ông.

Lực độ và nhiệt độ đã quen thuộc, Tần Ức không cần nhìn cũng biết thân phận người mới tới. Ghế cậu ngồi rất rộng, kéo một cái đã khiến cho Thạch Tĩnh Chi đang đứng dựa vào mình ngồi xuống: "A Tĩnh, sao anh lại tới đây."

Khóe môi Thạch Tĩnh Chi cong lên, giọng điệu thản nhiên: "Anh có việc tiện đi qua, thấy dáng người quen quen thì tới xem."

Tiện cái quần, Ngụy Trì chửi thầm trong lòng nhưng trêи mặt không biểu hiện gì. Thạch Tĩnh Chi tiện đến nhưng hắn lại không tiện làm gì, biện pháp tốt nhất trước mắt là lấy bất biến ứng vạn biến.

Thạch Tĩnh Chi nói tiện là tiện, Tần Ức không nghĩ nhiều, tự nhiên giới thiệu cho Thạch Tĩnh Chi người bạn lâu ngày không gặp: "Trì Ngụy, gia sư của em, trước kia A Tĩnh vẫn kể cho em."

Trì Ngụy lập tức mỉm cười với Thạch Tĩnh Chi: "Ban đầu là A Ức cứu tôi, phụ đạo bài vở cho cậu ấy cũng dễ dàng. Nghe đồn ngài Thạch đây rất nghiêm túc, nhưng cha tôi lại nói chú rất thân thiện, muốn tôi đi theo chú học hỏi. Lúc trước cha tôi thấy chú ra nước ngoài học tập xuất sắc nên cũng đưa tôi đi du học để ren luyện. Nhưng mà tôi nói đó, thật ra tôi cũng muốn ở bên cạnh cha như Tần Ức ở bên cạnh chú, không đi du học thì tình cảm cha con hiện tại đã tốt hơn bây giờ rồi."

Ẩn ý những câu nói này chính là tôi và Tần Ức mới đồng trang lứa, đã là người lớn tuổi xưng hô anh em được với cha tôi rồi thì đừng có mà mất nết chơi trò trâu già gặm cỏ non. Mà không phải do chú phá đám khiến tôi phải ra nước ngoài thì tình cảm giữa tôi với Tần Ức cũng sẽ rất tốt, không để chú chơi trò mưa dầm thấm đất lâu như thế.

Thạch Tĩnh Chi vuốt ve nhẫn ngọc đeo nơi ngón cái, khóe môi cong lên một độ cong cực nhỏ: "Người ngoài cũng nói quan hệ giữa tôi và A Ức tốt, dù sao cũng là người nhà, tình cảm giữa người nhà với nhau làm sao mà không tốt được, đúng không nào? Trí nhớ của tôi không tốt, tuy không biết cha cậu nhưng tấm lòng cha mẹ là đáng quý nhất trêи đời, bao nhiêu người chỉ muốn ra thủ đô thôi cũng không được, ngài Trì đây có người cha tốt như vậy đúng là có phúc."

Lời này chụp cho Trì Ngụy cái mũ không có hiếu, rũ sạch sự liên quan giữa Tần Ức và Trì Ngụy, hai người bọn hắn là người một nhà, Trì Ngụy với Tần Ức vốn là không thân quen.

Trì Ngụy còn chưa kịp mở miệng Tần Ức đã bồi thêm vào lòng hắn thêm hai nhát dao: "Anh và anh ta không quen ư? Nhưng Trì Ngụy tham gia sinh nhật anh mà? Lần trước anh còn nhắc em, em mới nhớ cơ."

Biên độ cong của khóe miệng Thạch Tĩnh Chi càng lớn hơn: "Xã giao thôi, có làm ăn với cha cậu ta, không phải thân thiết."

Chỉ một câu không phải thân thiết gạt phăng tất cả sự cố gắng của Trì Ngụy. Ánh mắt của Tần Ức cũng không còn nhiệt tình như vừa rồi. Không đợi hắn kịp tìm cớ, Thạch Tĩnh Chi đã hỏi thăm Tần Ức: "Không phải hôm nay em đi theo đạo diễn học làm phim sao? Làm sao lại tới đây rồi?"

Tần Ức giải thích: "Mới nãy được nghỉ, đúng lúc Trì Ngụy đến thăm em họ là diễn viên trong đoàn, đúng không, Trì Ngụy?"

Trì Ngụy mỉm cười, quyết không thể thua Thạch Tĩnh Chi về mặt khí thế và phong độ được: "Em họ tôi đóng phim ở đây, kỹ thuật cũng bình thường, cha cô ấy không an lòng để tôi đến chỉ dạy vài câu. Tính con bé còn khá kiêu ngạo, người nhà họ Trì cũng không muốn có chuyện gì nên tôi còn phải trông nom nó."

"Thật trùng hợp, nhưng em vẫn còn chưa trả lời anh đâu đấy nhé. Không phải nên chăm chỉ học từ đạo diễn hay sao? Đi ra ngoài như vậy không sợ người ta không hài lòng à?

Tần Ức lắc đầu: "Đạo diễn bảo em đi ra đó. Ông ta còn nói hôm nay không có gì để dạy cả. Em cũng thấy là bạn bè lâu ngày không gặp, định đi ôn chuyện một chút. Trì Ngụy lúc trước còn gia sư cho em, ví dụ mà gặp giáo viên cũ ở đây em cũng mời bọn họ ra ngoài."

Suy nghĩ và thái độ này của cậu khiến Thạch Tĩnh Chi vô cùng thỏa mãn. Mà lời này lọt vào tai Trì Ngụy muốn đau bao nhiêu thì đau bấy nhiêu, tình cảm mà Tần Ức đối với mình và những người khác là như nhau, dù rằng xa cách đã lâu nhưng hắn ta vẫn cứ tự cho mình là đặc biệt.

Đối với Trì Ngụy, Thạch Tĩnh Chi có khiêu khích bao nhiêu cũng không khiến hắn ta đau đớn bằng một câu không quen của Tần Ức.

Thạch Tĩnh Chi im lặng một chốc rồi nói: "Nếu vậy thì, anh xong việc rồi, giờ cũng đã trễ, em nên về cho kịp giờ trà chiều. Ngài Trì đây cũng bận rộn, không nên làm phiền người ta. Em về với anh nhé, A Ức tạm biệt ngài Trì đi nào." Một bên là A Ức, một bên là ngài Trì, thân sơ rõ ràng.

Tần Ức nhìn cổ tay, kim đồng hồ chỉ bốn giờ năm mươi phút chiều. Cậu đứng dậy, áy náy tạm biệt Trì Ngụy: "Xin lỗi đã quấy rầy anh, tôi phải về rồi, hẹn anh dịp khác."

"Không sao, tôi cũng có việc bây giờ, lần sau hẹn không được như thế này đâu nhé." Trì Ngụy cũng đứng dậy, hôm nay đến là vì Tần Ức, còn hẹn lần sau cũng chỉ là mượn cớ, để không mất mặt trước Thạch Tĩnh Chi, cũng để Tần Ức bớt áy náy.

"Tôi đi bây giờ, mình cùng đi xuống đi, tiện đường mà." Trì Ngụy cười cười, cố gắng bày tỏ thiện ý với Tần Ức. Người ta nói không đánh người đang cười, huống hồ Trì Ngụy không có ác ý gì với mình, Tần Ức cũng gật đầu đồng ý.

Nhưng lúc đii xuống cậu thấy Thạch Tĩnh Chi hơi lạ. Bình thường, Thạch Tĩnh Chi tự đi, không cần ai đỡ, kể cả đi cùng cậu cũng chỉ nắm tay chứ không như hôm nay, dựa cả vào người mình.

Nhưng nhớ tới mấy ngày trước chân Thạch Tĩnh Chi mềm tới không đi nổi đường nên cũng kệ, coi như là di chứng mấy hôm trước tái lại, đi lại khó khăn.

Dọc đường, Trì Ngụy gợi chuyện vô số lần nhưng mỗi lần hắn ta định mở miệng là Thạch Tĩnh Chi đáp lời. Thạch Tĩnh Chi vừa nói là thu hút hết sự chú ý của Tần Ức. Trì Ngụy muốn nói lại thôi, cậu ấy cũng có nhìn đâu.

Liếc mắt đưa tình cho ai xem! Trì Ngụy ức vô cùng. Tới khi chia tay, Tần Ức mở cửa xe cho Thạch Tĩnh Chi như thường lệ, nhưng trước khi lên xe Thạch Tĩnh Chi nói: "A Ức, em vào trước đi, lần này anh muốn ngồi bên phải."

"Hả, được." Chuyện nhỏ này Tần Ức không để ý. Cậu vào xe trước, thắt dây an toàn, còn nhìn Thạch Tĩnh Chi, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "A Tĩnh, anh nhanh lên."

"Em chờ anh một chút." Thạch Tĩnh Chi dịu dàng cười với Tần Ức, nhưng quay mặt lại, nụ cười đã biến thành thái độ khinh thường. Sợ Tần Ức thính tai nghe thấy, hắn không nói thành tiếng mà chỉ tạo khẩu hình: "Muốn đào góc tường nhà người khác à, mơ tiếp mấy trăm năm nữa đi, phế vật."

Nói xong mấy câu đó, hắn lên xe, đóng cửa. Lúc ra ngoài hắn kêu tài xế dùng chiếc xe tốn dầu nhất, lúc xe khởi động, tài xế nhấn ga một cái, khói phun ra ám đầy người Trì Ngụy.

Trì Ngụy đứng tại chỗ giận tới run người nhưng hắn ta đâu có dễ bỏ cuộc như vậy. Từ trước tới nay, trong từ điển của Trì Ngụy hắn không có hai từ "chịu thua".

Tần Ức và Thạch Tĩnh Chi về tới nhà đã là lúc người hầu chuẩn bị xong trà chiều. Hai người ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn nhỏ.

Khi hai người thưởng trà chiều rất yên tĩnh, trong không gian chỉ còn nghe được tiếng dao nĩa va chạm. Khi Tần Ức hướng thìa về phần pudding matcha cuối cùng trêи bàn, Thạch Tĩnh Chi mới không nhịn được nữa mà hỏi dò: "Anh kêu em về, em không vui à?"

Tần Ức ngạc nhiên một chút nhưng vẫn cúi đầu ăn. Bộ lông mi dài rũ xuống che mất ẩn ý trong đôi mắt cậu, chỉ nhìn góc lộ ra Thạch Tĩnh Chi không đoán ra được suy nghĩ của cậu.

Trái tim Thạch Tĩnh Chi như đang treo lỡ lửng, bỗng Tần Ức lên tiếng phá vỡ không khí im lặng: "Em không, chỉ không hiểu là tại sao A Tĩnh không thích hắn ta như vậy."

Trì Ngụy mới về mà thời gian không cùng cậu quá dài nên không nắm được thói quen của cậu. Mà dù là Tần Ức hay Thạch Tĩnh Chi thì hai người đều biết Tần Ức không có thói quen thưởng trà chiều, ban nãy là Thạch Tĩnh Chi tìm cớ mà Tần Ức cũng phối hợp diễn cùng, không hỏi gì.

"Không có tại sao, anh nhìn không thích, được không?"

"Được chứ." Yêu quý một người cần rất nhiều lý do nhưng để mà ghét một người thì không cần lý do gì cả, đạo lý này Tần Ức hiểu.

Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng Thạch Tĩnh Chi cũng thấp thỏm hỏi: "Lão già này quản các mối quan hệ của em như thế em có thấy phiền không?" Nói thật, Thạch Tĩnh Chi đối với người khác không dịu dàng, săn sóc như thế này, hắn ngang ngược, độc đoán quen rồi mà người dưới cũng quen nghe lệnh của hắn, không thấy có gì là sai cả.

Mà Tần Ức thì không như vậy. Đối với Thạch Tĩnh Chi, Tần Ức là bạn đời. "Bạn đời" hai từ này mang ý nghĩa bình đẳng về mặt tình cảm và địa vị. Tuy rằng, do nhiều nguyên nhân mà đại đa số các đôi tình nhân, các cặp vợ chồng không bình đẳng cho lắm, nhưng hắn vẫn giành sự sự tôn trọng và chăm sóc cơ bản cho Tần Ức.

Hôm nay hắn hỏi câu đó là do Trì Ngụy. Tuy rằng Trì Ngụy nói năng khó nghe nhưng khiến hắn nhận thức được một sự thật, Tần Ức không phải là bé ngoan dính người ưa nũng nịu năm nào nữa rồi, cậu đã trưởng thành, thậm chí còn là một người trưởng thành chưa trải qua thời kỳ phản nghịch.

Có vài người thời kỳ phản nghịch sẽ tới muộn một chút. Hắn không muốn vì bị mình quản quá chặt mà Tần Ức sinh ra tâm lý chống cự mà ngày càng cách xa hắn.

Thạch Tĩnh Chi nói xong những lời này, Tần Ức im lặng năm giây. Tuy rằng cậu không hiểu tại sao Thạch Tĩnh Chi lại nói như vậy nhưng cậu biết Thạch Tĩnh Chi không bao giờ nói dối mình: "Nếu một ngày kia A Tĩnh không quản em nữa, em sẽ đau lòng lắm. Nếu em không muốn, cho dù là quốc vương nói em cũng không nghe. Em hi vọng anh hiểu, em nghe lời anh, tuân theo quy củ của anh là do em cam tâm tình nguyện."
Bình Luận (0)
Comment