Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 36

Edt: Mítt

~~~~~~~~

“Ta không nói bậy.”

Tô Mê vẻ mặt ngưng trọng lại nghiêm túc.

“Ta chân thành như thế, ngàn dặm xa xôi tới nơi đây, chính là hướng về phía danh dự ông chủ nhà ngươi, còn là người khách đầu tiên của đêm nay, ngươi thế nhưng cố ý nâng giá, lòng ta thật sự rất đau, được rồi, ta không mua còn không được sao?”

Râu xồm lập tức nóng nảy, vội vàng gọi Tô Mê lại: “Không được, bốn trăm hai thì bốn trăm hai, ngươi cần phải mua!”

Người này sao lại nói hươu nói vượn như thế, nếu hắn tùy ý nói bậy như thế, bị ông chủ nhà mình biết, vậy mình liền mang tội lớn, không được, tuyệt đối không thể để hắn đi!

Tô Mê dừng lại bước chân: “Các ngươi còn cường mua cường bán à, a, bốn trăm hai ta còn ngại nhiều.”

Râu xồm vẫn là lần đầu gặp được loại người như Tô Mê, những khách nhân trước, người nào sẽ chém giá, còn thêm ngụy biện nhiều như vậy.

Rơi vào đường cùng, chỉ phải nói ra giá gốc thấp nhất: “Ba trăm chín mươi lượng, không thể ít hơn.”

Tô Mê tự nhận mình không phải là người chanh chua, càng không thích hùng hổ doạ người ( mới là lạ).

Lấy ra bốn trăm hai mươi lá vàng giao cho hắn: “Ta nói bốn trăm hai, thì sẽ không trả thiếu cho ngươi, chỉ là thái độ này của ngươi, tốt nhất nên sửa.”

Thương nhân lấy lợi làm đầu, râu xồm hiển nhiên tự động lọc lời nói của cô, đem lá vàng tiếp lấy.

“Muốn xem hàng trước hay không, tốt hơn so với hàng này còn rất nhiều.”

“Không cần, ta thích như vậy.” Tô Mê bắt lấy cái túi trên đầu người nọ, trên khuôn mặt dơ bẩn, nhìn thấy mặt mày quen thuộc, cùng với khóe mắt có dấu vết của chữ “Tội”, hoàn toàn yên tâm.

Chỉ là cô không có chú ý tới, thời điểm cô nói ra những lời đó, sắc mặt Lưu Tử Mặc ẩn ẩn có chút trắng bệch.

“Đi, cùng ta về nhà.” Tô Mê mặt mày ôn nhu, vươn tay muốn đỡ Lưu Tử Mặc.

Hành động này, không riêng gì Lưu Tử Mặc, thậm chí đến đám người râu xồm, ánh mắt nhìn Tô Mê cũng có chút không thích hợp.

Tô Mê bất tri bất giác xấu hổ cười, thình lình thu hồi tay, cùng râu xồm chào hỏi một tiếng, liền mang theo Lưu Tử Mặc đi vào một khách điếm gần đó.

Đặt phòng xong, lấy ra mấy lượng bạc vụn, phân phó tiểu nhị khách điếm chuẩn bị tốt nước ấm, quần áo, mang theo Lưu Tử Mặc đi vào.

Lưu Tử Mặc gắt gao nhấp môi, sắc mặt càng thêm trắng bệch, một ít ký ức không tốt lập tức hiện lên trong đầu.

Tô Mê lúc này mới chú ý tới sắc mặt hắn khó coi lợi hại, vội hỏi: “Làm sao vậy, nơi nào không thoải mái, cần ta mời đại phu đến xem cho ngươi không?

Tiếng nói vừa dứt, Lưu Tử Mặc vừa kéo đai lưng, nhanh chóng đem quần áo lam lũ trên người cởi bỏ, đưa lưng về phía Tô Mê, thân hình gầy yếu, khàn khàn mà ẩn nhẫn nói.

“Tới đi.”

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!

Tô Mê một phen che lại hai mắt của mình.

“Ngươi làm gì vậy, nhanh đem quần áo mặc vào!”

Lưu Tử Mặc mỉa mai cười lạnh: “Các ngươi những kẻ công tử nhà giàu có tiền, mua loại nô lệ như chúng ta, còn không phải là vì thỏa mãn đam mê của chính mình sao, giả vờ cái gì?”

Tô Mê thiếu chút nữa ho ra một ngụm máu, cô lớn lên giống cái loại người đó sao?

Vội vàng lui về phía sau một bước, che lại đôi mắt, lúc đầu âm thanh khàn khàn hơi thô của nam, lập tức khôi phục giọng nữ mềm ấm.

“Ta là nữ, không có gì cổ quái cả, ngươi đem quần áo mặc vào trước, ai, từ từ…….”

Tô Mê dừng một chút, lại nói: “Nếu không ngươi trực tiếp vào thùng tắm tắm rửa đi, đỡ phải một lát lại cởi.”

Lưu Tử Mặc hơi nheo mắt: “Ngươi nếu là nữ nhân, vì sao sẽ đi quỷ thị, còn chỉ định mua ta?”

Tô Mê thấy hắn sinh nghi, chỉ phải nhiều lần bảo đảm: “Tiểu huynh đệ, chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân, có thể tắm rửa xong mặc tốt quần áo lại nói tiếp hay không, ta bảo đảm, tuyệt đối sẽ không gây bất lợi với ngươi.”

Sau đó không lâu, nghe thấy một âm thanh như là tiếng người bước vào nước, Tô Mê mở bừng mắt, nhìn về phía Lưu Tử Mặc.

“Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì với ngươi, ta bảo tiểu nhị chuẩn bị thức ăn, ở cách vách chờ ngươi.”

Nói xong, bước chân vội vàng đi ra cửa, lại đem cửa phòng gắt gao đóng lại.

Trong mắt Lưu Tử Mặc có một đạo ánh sáng am hiểu sâu trầm lập loè, rồi sau đó thở nhẹ ra một hơi, thả lỏng xuống.

……

Thiền thất.

Phượng Vô Thương cảm thấy tâm thần không yên, đối với chỗ tối hỏi: “Nàng còn chưa trở về?”

Lãnh Quyết tất nhiên là hiểu rõ hắn hỏi chính là ai, đúng sự thật trả lời: “Chưa.”

Phượng Vô Thương im miệng không nói, ngay sau đó lại nhắm hai mắt lại.

Lãnh Quyết ẩn ẩn cảm thấy, chủ tử nhà mình có chút không thích hợp, nhưng không đúng chỗ nào hắn cũng nói không nên lời.

Bên kia.

Tô Mê ngồi ở gian phòng bên cửa sổ, từ trên cao quan sát bóng người đi qua đi lại trong quỷ thị.

Một chiếc xe ngựa xa hoa thật lớn, ngừng ở cửa quỷ thị, Dạ Lăng Tuyệt một tay đỡ Niệm Như Yên mặt mang lụa trắng, cẩn thận từ trên xe ngựa đi xuống.

Tô Mê không hề chớp mắt ngóng nhìn hai người, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Cô kiệt lực áp xuống sự khác thường trong lòng, mạnh mẽ đem tầm mắt thu hồi.

“Vào đi.”

Giây tiếp theo, thấy Lưu Tử Mặc mặc một bộ quần áo màu xanh đi vào, Tô Mê giơ tay hô.

“Ngồi xuống ăn chút gì đi.”

Lưu Tử Mặc ẩn ẩn có chút phòng bị, nhưng vẫn là nghe lời ngồi xuống.

Hắn nhìn Tô Mê, ánh mắt mang theo nội liễm trầm tĩnh không phù hợp với tuổi của hắn, khàn khàn lên tiếng: “Vì sao phải mua ta?”

Tô Mê trầm ngâm một cái chớp mắt: “Ăn ngay nói thật, phu quân ta là Long Hề Quốc sư, hắn tính cho ta một quẻ, nói hôm nay ta cần phải đem ngươi mua về, nếu không sẽ có tai ương đổ máu.”

Lưu Tử Mặc nhíu nhíu mi, hiển nhiên không quá tin tưởng.

“Tùy ngươi tin hay không, tóm lại ăn cơm trước, chúng ta một lát liền về Quốc sư phủ, đến lúc đó ngươi liền biết ta không lừa ngươi.”

Tô Mê nói xong, vì chứng minh đồ ăn không có độc, cầm lấy chiếc đũa, mỗi món đồ ăn đều nếm một lần: “Ăn xong, không có độc.”

Lưu Tử Mặc ánh mắt lóe lóe, cầm lấy chiếc đũa, vùi đầu ăn cơm.

Chờ hai người dùng xong cơm, Tô Mê trả phòng, liền chuẩn bị mang theo Lưu Tử Mặc về Quốc sư phủ.

Lại không nghĩ tới, mới ra khách điếm, liền thấy xe ngựa Vương phủ đi đến bên này.

Tô Mê nhanh chóng quan sát bốn phía, mắt thấy một chỗ trốn tránh cũng không có, thầm nghĩ: Chẳng lẽ trời cao chú định, Lưu Tử Mặc sẽ quy về dưới trướng Dạ Lăng Tuyệt?

Mắt phượng híp lại, Tô Mê giữ chặt Lưu Tử Mặc, lại lần nữa quay trở về khách điếm.

Tiểu nhị khách điếm gặp phải, lập tức gương mặt tươi cười hỏi: “Khách quan ngài đây là…….”

“Chuẩn bị cho ta một gian phòng hạ đẳng, đem ngựa của ta dắt đến hậu viện đi.”

Tô Mê trực tiếp lấy ra một lá vàng, luôn mãi dặn dò.

Tiểu nhị vừa thấy lá vàng, tròng mắt đều trừng lớn.

Tô Mê trực tiếp đem lá vàng đưa cho hắn, tà tà cong môi, cười rất là gian xảo: “Đại huynh đệ, ngươi phải hiểu, thời điểm làm loại chuyện này, ai cũng không thích bị quấy rầy.”

“Được được được, hai vị công tử yên tâm, tiểu nhân nhất định để hai vị yên tĩnh làm việc, bảo vệ tốt cánh cửa.”

Tiểu nhị vội vàng đem lá vàng cất ở trong ngực, cười tủm tỉm đem hai người đưa tới phòng hạ đẳng.

Chờ chiêu đãi xong đoàn người Dạ Lăng Tuyệt, liền đem ngựa của Tô Mê dắt lại đây.

“Đại huynh đệ vẻ mặt vui mừng, nói vậy khách điếm lại tới thêm khách quý?”

“Cũng may đêm nay vận khí tốt, gặp phải ngài còn có Vương gia Long Hề của chúng ta. ”

“Vương gia cũng thích chơi cái này a, thật là không thể tưởng tượng được.” Tô Mê nhướng mày, tà bĩ cười.

Tiểu nhị thấy hắn hiểu lầm, giải thích.

“Dạ Vương gia là mang theo cô nương tới.”

~~~~~~~~~
Bình Luận (0)
Comment