Edt: TBBTô Mê đối diện với diện mạo nhu nhược mỹ lệ của Lâm Cẩm Dư, ý cười nơi khóe miệng hơi gia tăng một chút, mắt hạnh tròn tròn hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị.
“Mê Mê…….” Mộ Dung Sâm cau mày, lôi kéo tay Tô Mê.
Tô Mê vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía hắn, giống như nhớ tới cái gì, chu cái miệng nhỏ, hờn dỗi nói...
“A Sâm ~ người ta chỉ là kêu Cẩm Dư một tiếng mà thôi, dấm này anh cũng ăn, thật là một bình dấm to.”
Gương mặt trắng nõn đơn thuần, vài phần xấu hổ, vài phần ẩn tình, còn có vài phần nghịch ngợm đáng yêu, cùng thẹn thùng vui sướng, Tô Mê đem biểu tình đang lâm vào tình yêu cùng bạn trai làm nũng trách giận, suy diễn gãi đúng chỗ ngứa.
Mộ Dung Sâm hôm qua mới vừa khai trai, nhìn thấy Tô Mê thần sắc tức giận yêu kiều, bụng dưới tức khắc bậc một ngọn lửa.
Hầu kết khó nhịn lăn lăn, Mộ Dung Sâm điều chỉnh giọng nói..
“Mau đi học, nhanh vào phòng học thôi.”
“A Sâm, anh không phải là đang thẹn thùng chứ?”
Tô Mê cười nhạo ra tiếng, nhón mũi chân ở trên mặt Mộ Dung Sâm hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.
“Nhưng em thích xem bộ dáng A Sâm ghen vì em nha.”
Mộ Dung Sâm vuốt vuốt cái mũi nhỏ của cô.
“Thật là nghịch ngợm.”
Lâm Cẩm Dư nhìn một màn chói mắt trước mặt, đôi mắt bỗng chốc tối sầm lại, tâm, đau tột đỉnh.
Ngay sau đó, cứng đờ câu môi cười khẽ, đem túi trong tay đưa cho Mộ Dung Sâm.
“A Sâm, đây là đồ ngày hôm qua cậu để quên ở chỗ tôi, tôi đã rửa sạch sẽ.”
Mộ Dung Sâm vừa nghe, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức nổi lên thần sắc hung ác nham hiểm cùng chán ghét.
“Thứ gì vậy?”
Tô Mê thấy Mộ Dung Sâm không nhận, tự mình vươn tay nhận.
Mộ Dung Sâm thấy vậy, trong lòng cả kinh, trước khi Tô Mê nắm được túi, đột nhiên tiến nhanh lên một bước, đem túi đoạt lại đây.
Thấy hắn có phản ứng lớn như vậy, Tô Mê nao nao.
Nghĩ vậy, hắn nhất định biết trong túi là thứ gì.
Nhưng mà cô vẫn muốn nhìn bộ dáng hắn kinh hoảng.
Tô Mê một bên đột nhiên ôm eo Mộ Dung Sâm, một tay kia thò qua cái túi giấy, cố ý nhướng mày hỏi...
“Bên trong cuối cùng là thứ gì, còn dấu diếm không cho em xem, chẳng lẽ là đồ không thể để cho người khác xem?”
Mộ Dung Sâm biến sắc, mất tự nhiên nói
"Làm gì có chuyện không thể để người khác xem, em đừng nói bừa.”
Tô Mê nhân cơ hội chạm được túi giấy, muốn đem đoạt qua tay, Mộ Dung Sâm đúng lúc phát hiện, đột nhiên kéo vào trong ngực mình...
“Xé kéo!”
Túi giấy màu đen bị xé thành hai nửa, quần sịp nam màu trắng, rơi trên mặt đất.
Tô Mê đần độn mở to hai mắt, ánh mắt tìm tòi, dao động giữa hai nam nhân Mộ Dung Sâm và Lâm Cẩm Dư.
Con ngươi màu đen, đột nhiên co chặt, đáy mắt Mộ Dung Sâm lập loè kinh hoảng, cực kì chột dạ.
“A Sâm, anh làm sao có thể như vậy?”
Tô Mê nhíu mày.
Mộ Dung Sâm lập tức luống cuống, gắt gao kéo tay Tô Mê, vội vàng nói..
“Mê Mê, em nghe anh giải thích…….”
“Anh làm sao có thể để Cẩm Dư giặt quần sịp……cho anh, cho dù hai người là anh em tốt, cũng không thể như vậy nha?!”
Tô Mê đột nhiên đỏ mặt, đánh gãy lời hắn.
“Không phải A Sâm bảo anh giặt, chỉ là thời điểm anh giặt quần áo, thuận tiện giặt sạch giúp hắn mà thôi.” Lâm Cẩm Dư hảo tâm giải thích nói.
Tô Mê nhìn nhìn hai người, lại nhìn quần sịp trên mặt đất, trừng Mộ Dung Sâm...
“Còn thất thần, là quần sịp của anh đó, nhanh nhặt lên đi. ”
Nội tâm Mộ Dung Sâm là cự tuyệt, nói cho cùng quần sịp này, là do Lâm Cẩm Dư giặt.
Hắn thật sự không muốn ở trước mặt Tô Mê, cùng Lâm Cẩm Dư có dính dáng một chút quan hệ nào.
Nhưng trước mắt, Tô Mê bảo hắn nhặt lên, Mộ Dung Sâm đành phải cau mày nói.
“Rớt trên mặt đất thì đã bẩn rồi, anh không cần.”
“Vậy anh cũng phải nhặt lên, không thể vứt loạn được.”
Tô Mê nhìn học sinh bốn phía đi ngang qua, cắn môi nói.....
“Em vào phòng học trước, anh nhặt lên nhanh đi, đỡ phải bị người ta nhìn thấy.”
Dứt lời, Tô Mê vội vàng cất bước rời đi.
Thẳng đến khi thân ảnh cô đi xa, hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, Mộ Dung Sâm mới quay đầu, mặt mày hung ác nham hiểm nhìn về phía Lâm Cẩm Dư...
“Cậu có ý gì?”
“A Sâm, tôi chỉ là thấy đồ của cậu làm rơi, nên giúp cậu nhặt lên giặt sạch sẽ, vật về nguyên chủ mà thôi, nếu chuyện này làm cậu không vui, vậy tôi cũng không còn cách nào.”
Sắc mặt Lâm Cẩm Dư cũng có chút không tốt..
Mộ Dung Sâm nhấc mi, trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không quay đầu lại đuổi theo Tô Mê.
Lâm Cẩm Dư sầu thảm cười, sắc mặt lại trắng thêm một chút..
Cúi đầu nhìn quần sịp màu trắng trên mặt đất, cong lưng, tay không nhặt lên, bỏ vào trong túi.
……
WC nữ trong trường, Tô Mê lấy khăn ướt, ở trước gương, dùng sức xoa xoa môi..
Thẳng đến khi môi hơi sưng đỏ, cô mới dừng tay.
Sửa sang lại đầu tóc, từ đồ trang điểm trong túi, lấy son dưỡng môi thoa lên, cẩn thận đánh giá một phen, mang cặp sách, đi ra WC nữ.
Trên mặt đất sạch sẽ, mang theo vệt nước ẩm ướt, Tô Mê không cẩn thận trượt chân, mắt thấy phải ngã trên mặt đất.
Lúc này, một bàn tay to nóng rực, nhanh chóng ôm eo nhỏ của cô, muốn đem cô đỡ lên, ai ngờ, dưới chân người nọ cũng trượt theo, thế là hai người song song ngã xuống đất.
“A!”
Sườn mặt Tô Mê nhìn thấy mặt đất, gắt gao nhắm mắt lại, chuẩn bị dùng má trái chấm đất.
Người nọ lại ở thời khắc mấu chốt, thân hình đột nhiên động một chút, đem Tô Mê ôm kín mít vào trong ngực, “Phanh” một tiếng, trước khi ngã trên mặt đất, có được một cái đệm thịt.
"Aa……!”
Tô Mê trừng lớn hai mắt, không chớp mắt nhìn gương mặt tuấn mĩ gần trong gang tấc.
Thẳng đến khi từ dưới môi truyền đến một sự mềm mại ướt át, cùng với trong khoang miệng nhàn nhạt hơi thở thuốc lá, nháy mắt làm cô giật mình tại chỗ!
Nhưng ngay sau đó, Tô Mê phản ứng lại, lập tức thần sắc hoảng hốt từ trên người hắn bò dậy, cầm lấy cặp sách nhanh chóng rời đi.
“A, bạn nữ đồng học này, ân nhân cứu mạng còn ngã trên mặt đất đây này, cô đây là thấy chết mà không cứu sao?”
Một đạo âm thanh nam nhân ôn nhuận trầm thấp mang ý cười từ phía sau Tô Mê vang lên.
Cô tức khắc dừng chân, ảo não lại xấu hổ nhắm mắt, xoay người, đem hắn từ trên mặt đất nâng dậy.
“Xin lỗi, cái kia tôi…….”
“Vị đào nha.”
Cố Lương Nghiên mặt mày ngả ngớn, nghiền ngẫm nhìn môi Tô Mê.
Mới đầu, Tô Mê căn bản không kịp phản ứng lại, chờ sau khi cô buông cánh tay hắn ra, cánh môi lại lần nữa bị nam nhân mút một chút, cô lại ngây ngẩn cả người..
“A, thật ngọt.”
Tô Mê ngước mắt nhìn thấy giữa hai cánh môi gợi cảm, một cái đầu lưỡi màu đỏ tươi, chậm rãi vươn ra, như chưa đã thèm liếm liếm môi mỏng, tự đáy lòng mà phát biểu đánh giá sau khi nhấm nháp.
Trong nháy mắt, khuôn mặt trắng thuần sạch sẽ, đột nhiên hiện lên hai mảnh màu hồng.
Tô Mê cắn chặt môi, trừng nam nhân trước mắt...
“Anh có tin tôi đi nói với lão sư là anh tránh ở trong WC hút thuốc hay không!”
Cố Lương Nghiên một tay ôm lấy eo cô, một tay kia bóp nửa đầu điếu thuốc, hút một ngụm thật mạnh.
Sau đó, đem mẩu thuốc lá vứt trên mặt đất, dùng chân dẫm dẫm, trước mặt Tô Mê, tùy ý lại bĩ khí, thổi ra một vòng khói.
~~~~~~