Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~
“Đúng vậy, hài tử rất nhanh bốn tháng.” Tô Mê theo bản năng tiếp một câu.
Sau đó, Phượng Vô Thương nói: “Nếu quần áo đã bẩn như vậy thì cởi ra đi, tránh cảm lạnh.”
Tô Mê không khỏi hoài nghi, nhìn khuôn mặt tiên khí phiêu phiêu của hắn, có chút ngây người, kết quả chỉ một chút không chú ý, yếm và quần lót trên người đều bị hắn cởi xuống.
Tô Mê vừa thẹn vừa quẫn che lại cảnh xuân trước ngực, giận dỗi nói: “Chàng làm cái gì thế?”
“Phu nhân như thế này khiến người ta thèm muốn, vi phu đói bụng đã lâu, bây giờ có thiên thời địa lợi người cũng ở đây, lúc này thật thích hợp để vi phu…… Khai trai.”
Phượng Vô Thương bình tĩnh nhìn cô, khóe miệng nhiễm ý cười mê hoặc nhân tâm làm điên đảo chúng sinh.
Không đợi Tô Mê phản ứng lại, cánh môi hồng nhuận đã nhanh chóng rơi xuống, chuẩn xác cướp lấy đôi môi đỏ vì kinh ngạc mà khẽ nhếch của cô.
Hắn hôn có chút vội vàng, bàn tay cũng bắt đầu không thành thật dao động ở bên hông cô.
Tô Mê bị hắn ấn ngồi trên đùi, cảm nhận được vô cùng rõ ràng hắn đang “Giương cung bạt kiếm”, nhưng lý trí mách bảo cho chính mình, vì đứa nhỏ, tuyệt đối không thể!
Phượng Vô Thương thấy cô giãy giụa, trong lòng biết cô đang nghĩ gì.
Mút lấy vành tai cô, nghiêm trang nói.
“Tháng thứ tư thai nhi đã ổn, ta sẽ nhẹ một chút.”
Ngay cả như vậy, Tô Mê cũng không đồng ý.
Nam nhân nói chắc chắn như thế mà làm được, heo mẹ cũng sẽ biết leo cây.
“Ta không tin, chàng nhanh buông ta ra!”
Nhưng Phượng Vô Thương trực tiếp xem nhẹ lời cô nói, lại nói vô cùng nghiêm túc.
“ Ừ, nàng ở trên, tương đối an toàn.”
Vì thế chế trụ eo nhỏ của cô, động thân tiến vào, giữa ban ngày ôn nhu lại trúc trắc, ấn Tô Mê bừa bãi quát tháo một phen.
Ngày hôm sau Tô Mê liền kêu đau eo, đau chân đủ loại.
Nhưng đối mặt với khuôn mặt luôn luôn đạm nhiên của Phượng Vô Thương, làm thế nào cũng không mắng nên lời, đành phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày.
Mắt thấy bụng càng lúc càng lớn, Tô Mê sợ những ngày sắp tới sẽ có biến, liền nói bóng gió học chút binh pháp mưu sự từ Lưu Tử Mặc, triển khai bước cuối cùng trong kế hoạch.
……
Dạ Lăng Tuyệt vẫn luôn không từ bỏ ý niệm tìm kiếm tàng bảo đồ.
Mãi cho đến một ngày, ám vệ ở nhà cũ Tô gia tìm được một tấm tàng bảo đồ cổ xưa, sau khi Dạ Lăng Tuyệt lấy được, âm thầm tìm tổng quản thái giám tiền triều kiểm nghiệm, dưới sự kiểm nghiệm, thế nhưng là thật.
Tuy rằng loại chuyện trên trời rớt bánh có nhân này, có người không tin. Nhưng có người lại mê tín cho rằng vận mệnh an bài, trời cao đã chú định Dạ Lăng Tuyệt hắn, sẽ không bị che khuất bởi vị trí Vương gia nho nhỏ.
Vì thế âm thầm tập hợp nhân mã cùng người tài ba dị sĩ, định sẵn năm ngày sau xuất phát tới hoàng lăng.
Đồng thời, Triệu Phương Phỉ đang tránh ở không gian vị diện vẫn luôn trộm nhìn ra bên ngoài không hề nhàn rỗi, lại bắt đầu tìm đường chết.
Nếu nói chán ghét nữ chủ, như vậy nàng ta càng chán ghét nữ phụ ác độc Niệm Như Yên này hơn!
Cho nên nàng ta âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Niệm Như Yên, muốn tìm cơ hội phun ra một ngụm ác khí.
Mãi cho đến hai ngày trước khi xuất phát, bởi vì có việc bận nên Dạ Lăng Tuyệt không ở trong phủ, lúc tình cổ phát tác, Niệm Như Yên không muốn tìm nam nhân khác giải quyết nên đành phải tự mình cầm ngọc tự mình giải quyết.
Triệu Phương Phỉ nắm chặt thời cơ, trực tiếp dùng điểm tích lũy đổi lấy thuốc đặc hiệu, ở trong phòng đốt giục tình hương.
Học âm thanh của Niệm Như Yên, gọi ám vệ đang âm thầm bảo hộ nàng ta tới.
Kết quả ám vệ vừa xuất hiện, Niệm Như Yên tinh thần hoảng loạn, trực tiếp đem ám vệ đánh gục, lột quần hắn ra, ngồi lên trên.
“Lăng Tuyệt, Tuyệt, nhanh động, nhanh một chút, mạnh mẽ một chút!”
(0w0 trong sáng ở đâu? ai cho tui trong sáng!)
Truyện được đăng duy nhất trên wattpad
[HBNmoemoe]
Ám vệ kia cũng hít phải hương khí trong phòng, cùng với xúc cảm dưới thân làm cho thần hồn điên đảo, không khống chế được chính mình.
Hai người cứ như vậy điên cuồng quấn quít.
Triệu Phương Phỉ âm thầm cười lạnh, lợi dụng lực lượng của hệ thống, đem Dạ Lăng Tuyệt dẫn trở về Vương phủ.
Dạ Lăng Tuyệt không hiểu vì sao, đột nhiên rất muốn nhìn thấy Niệm Như Yên, liền bỏ qua chuyện quan trọng của mình, trở lại Vương phủ lập tức xông thẳng tới sân viện của Niệm Như Yên.
Trong nháy mắt khi mở cửa phòng ra, hắn đã cho rằng chính mình hoa mắt.
Nhưng mà bên tai truyền đến tiếng ngâm quen thuộc kia, Dạ Lăng Tuyệt không có cách nào lừa gạt chính mình.
Tình cảm mười mấy năm, Dạ Lăng Tuyệt đau đớn muốn chết, rồi lại khó mà dứt bỏ được, rút bội kiếm bên hông, một kiếm đâm chết tên ám vệ kia.
Máu tươi nóng hổi đỏ rực, phun lên mặt Niệm Như Yên làm nàng ta nháy mắt tỉnh táo lại.
Nhìn một màn trước mắt, sắc mặt tức khắc trắng bệch.
Niệm Như Yên bò tới nắm chặt ống quần Dạ Lăng Tuyệt, đau khổ cầu xin.
“Lăng Tuyệt, không phải như chàng nhìn thấy, ta là bất đắc dĩ, ta không hề muốn, ta thật sự không hề nghĩ muốn phản bội chàng……!”
“Nhưng nàng vẫn phản bội, không phải sao?”
Có nam nhân nào, có thể chịu được cảnh tượng này chứ?
Triệu Phương Phỉ mười phần chắc chắn, Dạ Lăng Tuyệt nhất định sẽ tự tay giết chết Niệm Như Yên, liền tùy tiện xuất hiện.
“Tiện nhân, là ngươi hại ta, đều là ngươi!”
Niệm Như Yên nhìn thấy nàng ta, hốc mắt như muốn nứt ra, hận không thể ăn sống máu thịt của nàng ta.
Hồng y trên người làm Triệu Phương Phỉ quyến rũ cực hạn, phong tình vạn chủng đi tới trước mặt Dạ Lăng Tuyệt: “Tuyệt, ta không trách chàng trước hiểu lầm ta, nhưng hôm nay, ta chỉ muốn cho chàng thấy rõ gương mặt thật của nữ nhân này.”
Cho nên, nhanh sà vào ôm ấp của bổn cô nương đi, ha ha!
Dạ Lăng Tuyệt nhẹ nhàng cong môi, đầu ngón tay khẽ nâng cằm Triệu Phương Phỉ.
“Vậy gương mặt thật của ngươi thì sao, ngươi là người nào, hay là yêu?
“Cuộc đời này người ta chỉ làm tiểu yêu tinh của một mình Vương gia.” Triệu Phương Phỉ cười đến vô cùng vũ mị, ánh mắt câu nhân cực độ.
Nhưng mà ngay sau đó, thời điểm hệ thống mới vừa nhắc nhở nàng ta cẩn thận, Dạ Lăng Tuyệt đã cầm lấy lợi kiếm, nháy mắt đâm vào tim nàng ta: “Đáng tiếc bổn vương càng không tin ngươi!”
Triệu Phương Phỉ chết đến nơi cũng không ngờ được, Niệm Như Yên đối với Dạ Lăng Tuyệt lại quan trọng như thế.
Đến nỗi khi nhìn thấy Niệm Như Yên phản bội, thế nhưng còn giết chết mình.
Nhưng nàng ta thua ở chỗ —— cho rằng trên tay có hệ thống, liền tự tin vô đối.
Dạ Lăng Tuyệt đi một chuyến tới Thái Y Viện, khi biết được trong cơ thể mình mang cổ độc, cũng không có bao nhiêu cảm xúc.
Hắn không giết Niệm Như Yên, chỉ là đem nàng ta cầm tù trong tẩm phòng, mỗi đêm đều để cho nàng ta tận mắt nhìn thấy hắn cùng các cơ thiếp khác nhau hoan ái.
Thẳng đến lúc Niệm Như Yên cam tâm tình nguyện đem cổ độc trên người hắn cởi bỏ, hắn vẫn cầm tù nàng ta, không cho nàng ta chết, khiến nàng ta ngày đêm bị cưỡng chế tra tấn tinh thần.
Kế hoạch đi hoàng lăng trước kia, tạm thời mắc cạn.
Mấy ngày sau, trong một lần dự cung yến Dạ Lăng Tuyệt nhìn thấy Tô Mê càng thêm quyến rũ mê người.
“Dạ Vương, đã lâu không gặp, thân thể ngài vẫn tốt chứ?”
Dạ Lăng Tuyệt trong lòng vui vẻ, nàng vẫn còn quan tâm mình.
“Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ thêm 5 điểm, tổng độ hảo cảm là 95 điểm, ký chủ biểu hiện không tồi nha!”
Trong nháy mắt, vòng eo đột nhiên bị Phượng Vô Thương gắt gao ôm chặt, thần sắc không vui, tất cả đều biểu hiện ra bên ngoài.
Tô Mê lập tức giải thích: “Ta cùng với Dạ Vương chỉ nói với nhau mấy câu, đừng tức giận, nha?”
Thấy nàng cười dỗ Phượng Vô Thương, Dạ Lăng Tuyệt vô cùng hối hận, ảo não cùng không cam lòng.
Vốn dĩ là nữ nhân thuộc về hắn, vì sao ở trong lòng ngực nam nhân khác, còn cười đến động lòng người như vậy?
Trong lòng Dạ Lăng Tuyệt càng thêm kiên định, bằng mọi giá phải đạt đến vị trí kia, đem mọi người đạp dưới chân, mới có được tất cả vốn dĩ thuộc về hắn!
Mấy ngày sau, Dạ Lăng Tuyệt âm thầm đi đến trước hoàng lăng, thành công có được bảo tàng tiền triều lưu lại.
Nhưng khi từ hoàng lăng đi ra, khi hắn nhìn thấy Dạ Tự Thừa mang theo người xuất hiện, mới bừng tỉnh phát hiện một tấm lưới vô hình đã sớm bày ra chờ hắn.