Edt: Mítt
~~~~~~
Khuôn mặt người đàn ông đẹp trai như điêu khắc, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng nhạt làm cho người ta nhịn không được xúc động muốn hôn lên bờ môi ấy.
Bên trong mặc áo sơ mi tối màu, cúc áo nơi cổ áo không có cài lại, không nghiêng không lệch lộ ra hầu kết đàn ông gợi cảm, một thân áo khoác quý báu Cashmere tối màu, bày ra khí tràng cao ngạo không giống người bình thường, làm cho người ta không cách nào xem nhẹ rồi lại lộ ra vài phần hơi thở cấm dục khó hiểu.
Nhưng mà, quần tây đen vốn dĩ được ủi thẳng thớm bao lấy đôi chân thon dài, lúc này lại bị cởi xuống sạch sẽ nhìn có vẻ dị thường buồn cười.
Trên khuôn mặt đẹp trai đến nỗi làm cho người ta giận sôi, lại không có chút nào khó xử, chỉ là gợi cảm mà ái muội bắt đầu cởi ra vài nút áo sơmi.
Ám chỉ trần trụi làm cho sắc mặt Tô Mê có chút trắng bệch, không khỏi cắn cắn môi.
Ánh mắt lại không hề chớp nhìn chằm chằm cái vật to lớn được bao lấy bởi vải vóc màu đen.
Không thể tránh khỏi, Quân Mạc Thâm bị động tác đáng yêu của cô lấy lòng, tự hào lại hài hước nhướng mày cười khẽ.
“Đừng sợ, tôi sẽ không ăn em, chỉ là để cho em kiểm tra một chút thuận tiện nghiệm chứng lời tôi nói có thật hay không.”
Người đàn ông trầm ổn lại thong thả đi tới đi lui, vật gì đó cũng chuyển động theo, dây thân kinh trong đầu căng chặt, nháy mắt đứt đoạn.
Nhưng cô lập tức từ túi tiền lấy ra di động, nhanh chóng trượt xuống phím tắt, hướng về phía Quân Mạc Thâm.
Một đạo ánh sáng chợt lóe, một màn trước mắt được chụp lại rõ ràng.
“Quân Mạc Thâm, nếu anh dám chạm vào tôi thì anh có tin hay không ngày mai tất cả đầu đề báo chí ở Tiêu Thành đều là ảnh nude của Quân Mạc Thâm anh!”
Quân Mạc Thâm một chút cũng không thèm để ý, bước đi trầm ổn đi đến trước mặt Tô Mê, hoàn toàn không có động tác che đậy gì cả.
“Chỉ cần em muốn, tôi không mặc quần áo để em chụp cho đã, làm hình nền di động cũng đều có thể.”
“Ai muốn lấy hình anh làm hình nền, tự luyến là một lọai bệnh tâm thần phải trị lúc còn sớm!”
Quân Mạc Thâm nâng cằm cô lên, khóe môi cong lên độ cong mê người, cúi người ở trên môi Tô Mê cắn một cái: “Nếu em nguyện ý làm bác sĩ cho tôi cả đời thì tôi đây nguyện ý trị liệu.”
Âm thanh trầm thấp từ tính lại hơi khàn của đàn ông mang theo hơi thở của kem cạo râu Givenchy, trong nháy mắt tràn ngập tất cả cảm quan của Tô Mê, nhịp tim lại một lần nữa cuồng loạn nhảy lên.
Người đàn ông này cũng quá gợi cảm rồi!
Nhưng trên môi truyền đến cảm giác hơi đau, lại đang nhắc nhở Tô Mê.
Càng là đàn ông có thủ đoạn tán tỉnh thì càng có kinh nghiệm duyệt phụ nữ phong phú.
Mà Quân Mạc Thâm là tổng tài của giải trí KING, ít nhiều gì cũng sẽ có vài nữ nghệ sĩ muốn tự tiến cử lên giường của hắn, mà cho dù đúng như hắn nói, ngại đồ bẩn mà người khác dùng qua vậy cách hắn tán tỉnh mình trước mắt nhất định đã từng dùng qua với một số người phụ nữ nào đó rồi.
Không biết như thế nào, nghĩ đến đây trong lòng Tô Mê đột nhiên hơi căng, có loại cảm giác chua xót khó hiểu.
Tô Mê lạnh lùng cong môi, đuôi lông mày chau lại lấy ra độ cung lãnh diễm: “So với làm bác sĩ, tôi còn nguyện ý…… Làm mẹ anh hơn!”
Lời còn chưa dứt, Tô Mê đã nhanh chóng cong chân, đầu gối sắc bén hướng về phía trên hung hăng đánh trúng đống to lớn mềm mại lại yếu ớt kia, rồi sau đó đột nhiên xoay người ba bước thành hai đi đến cửa, kéo cửa ra liền chạy ra ngoài.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Chờ đến khi Tô Mê trở lại phòng, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được mình làm cái gì —— cô thế nhưng dám đánh ông chủ lớn của công ty!
Mợ nó, cô có phải điên rồi hay không?
Không muốn sống nữa?
Tô Mê càng nghĩ càng sợ, lập tức liên hệ với hệ thống: “059, có loại thuốc nào có thể làm cho người ta hoàn toàn quên mất một đoạn ký ức hay không?”
“Có, nhưng cần 50 tích phân mới có thể đổi, tích phân của cô không đủ.”
“Quý như vậy sao, có thể ghi nợ hay không, ta cần dùng gấp, mới vừa đánh xong ông chủ nhà ta, nếu như hắn mang thù tới tìm ta, nhiệm vụ nhất định không hoàn thành được, đến lúc đó hai chúng ta đều xui xẻo.”
Tô Mê biến tướng uy hiếp.
Lại không nghĩ tới, hệ thống 059 không có tức giận ngược lại là một bộ dáng không để bụng xua xua tay: “Yên tâm, hắn sẽ không truy cứu.”
“Có ý gì, vì sao hắn sẽ không truy cứu, vừa rồi ta hơi tàn nhẫn một chút cái đó của hắn đã muốn phế đi, sao có thể không truy cứu?”
Tô Mê không tin, nhưng đồng thời cũng cảm thấy 059 hình như biết được nội tình gì đó nhưng lại không muốn nói cho mình biết, vì thế nói đến thực nghiêm trọng muốn dụ nó nói ra.
Hệ thống 059 đầu tiên là kinh hãi một chút, một bộ dáng lo sợ bất an, Tô Mê vừa định lần thứ hai đặt câu hỏi, hệ thống 059 trực tiếp cắt đứt trò chuyện, cắt đứt trò chuyện!
Trong lòng Tô Mê càng thêm hoài nghi.
Từ biểu tình của hệ thống 059, giống như đối với chuyện của Quân Mạc Thâm rất để ý, bằng không cũng sẽ không cuống quýt rời đi.
Bởi vì mỗi lần trước khi làm nhiệm vụ, hệ thống vì sợ tinh thần Tô Mê hỏng mất nên đem tình cảm trong vị diện nhiệm vụ đã hoàn thành thu nhỏ lại N lần, đến một ít ký ức cũng mơ mơ hồ hồ không rõ ràng.
Tô Mê kiệt lực nhớ lại chuyện phát sinh trước kia, đột nhiên nhớ tới hệ thống 059 đã từng nói.
“Chấp nhận hay không chấp nhận, cô đều cần phải chấp nhận, vị kia chính là nhân vật lớn ở một vị diện nào đó, không phải người mà một tay mơ mau xuyên như cô có thể mơ tưởng, hết hy vọng đi.”
“Bổn hệ thống không rõ ràng lắm, vị kia lực lượng rất cường đại, bổn hệ thống tra không được vị trí của hắn.”
“Thật ra cô không cần nản lòng như vậy, nếu có thể gặp được vị kia thì nói không chừng sau này trong nhiệm vụ còn có thể gặp lại hắn, hơn nữa theo tích phân tăng lên, giá trị may mắn cũng sẽ cao theo, chung quy có một ngày cô nhất định sẽ gặp lại vị kia.”
……
Nghĩ đến cuối cùng, trong đầu Tô Mê mơ hồ hiện ra giọng nam lạnh lẽo kia.
“Còn chưa phải thời điểm, chờ ta…….”
Sau khi nhớ ra, cô đột nhiên có loại suy nghĩ lớn mật, Cố Lương Nghiên và Phượng Vô Thương ở hai vị diện trước, còn có Quân Mạc Thâm trước mắt, đều là người kia!
Phượng Vô Thương ở vị diện trước sửa thái độ bình thường rồi cầu thú, vị diện này Quân Mạc Thâm lại cuồng tứ chủ động, cũng đều bởi vì duyên cớ với người kia!
Tô Mê chỉ cảm thấy những mông lung khó hiểu trước kia đều đang dần dần trở nên rõ ràng.
Người kia, hình như từ lúc bắt đầu đã biết sự tồn tại của mình, cho nên mới xuất hiện bên người cô một đường bảo hộ.
Có điều không rõ chính là vì sao bọn họ muốn gạt mình?
Tô Mê suy nghĩ một đêm những ý nghĩ những khả năng có thể đều lọc ở trong đầu nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra nguyên cớ nào.
Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, Điền Hiểu Du trở về liền nhìn thấy Tô Mê hai mắt trừng lớn như mắt trâu, nhìn xà nhà đến phát ngốc, lập tức khiếp sợ: “Đờ mờ, cậu đây là đang làm gì, người dọa người hù chết người đó!”
Tô Mê nghe được động tĩnh, lúc này mới đánh gãy tự hỏi không có kết quả.
Xoa xoa ấn đường, mở miệng chế nhạo.
“Còn không phải là cậu không có ở đây, mình ngủ không được sao.”
Quay một đêm với cảnh tượng kinh khủng, Điền Hiểu Du thấy Tô Mê mất hồn mất vía đôi mắt còn thâm đen, một bộ dáng sống sờ sờ bị hút hết dương khí, lòng còn sợ hãi: “Không phải là khách sạn này có quỷ chứ, mình nghe nói các đoàn phim quay phim về quỷ yêu đều giống nhau sẽ chọc tới quỷ.”
Khi nói chuyện, cô lại cẩn thận liếc mắt nhìn Tô Mê một cái, ngay sau đó mở to hai mắt.
Điền Hiểu Du chỉ vào dấu răng rõ ràng dị thường trên môi Tô Mê, lớn tiếng kêu lên.
“Cậu xem ngoài miệng của cậu, cậu nhất định là gặp phải sắc quỷ!”