Edt: Mítt
~~~~~~
Tô Mê tùy ý để hắn ôm, từ từ mở miệng.
“Quân Mạc Thâm, tôi có lời muốn nói với anh.”
Không, hắn không muốn nghe, hắn sợ cô nói ra lời tàn nhẫn, hắn sợ cô rời khỏi mình……
Thân tùy tâm động, Quân Mạc Thâm nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, chế trụ vòng eo cô, không cho phép cô mảy may trốn tránh, cúi đầu hôn thật sâu.
Lấy nụ hôn giam giữ, đem những lời muốn nói của cô toàn bộ phong kín lại trong cổ họng.
Bá đạo cường thế mang theo tính xâm lược, mạnh mẽ mút hút đôi môi mềm mại kiều nộn của cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, ở trong khoang miệng mang theo hương thơm của phụ nữ cùng với nồng nặc mùi rượu nguyên chất, cưỡng bách cái lưỡi kháng cự của cô, cùng vui đùa với hắn.
Tô Mê tránh thoát không kịp, lại không cách nào trốn tránh, dưới tình thế cấp bách hung hăng cắn một cái, hắn lập tức ăn đau rên một tiếng: “Mê Mê, em lại cắn anh…….”
“Cắn chết anh, đừng động một chút liền hôn tôi, tôi không để mình bị xoay vòng vòng nữa đâu!”
“Vậy Mê Mê thích ăn cái gì, anh cho em ăn là được, đừng giận anh được không?”
Quân Mạc Thâm đối với lời nói của cô không chút để ý, lại mặt dày mày dạn dán lên, ôm cô thật chặt, khuôn mặt tuấn tú chôn thật sâu ở hõm vai cô: “Được rồi Mê Mê, anh biết sai rồi, không nên hoài nghi em, lần sau, không, vĩnh viễn sẽ không có lần sau.”
“Thật ra chúng ta mới gặp mặt vài lần, còn chưa đủ……."
“Không, anh không muốn nghe, anh cái gì cũng không muốn nghe!” Quân Mạc Thâm nhíu mày đánh gãy lời nói của cô, muốn lần nữ lấy nụ hôn giam giữ lời nói của cô.
Tô Mê nhanh chóng giơ tay, che miệng hắn.
“Quân Mạc Thâm, có những lời nói, không phải tôi không nói, anh liền không hiểu, anh và tôi đều rất rõ ràng, giữa chúng ta tồn tại vấn đề, chúng ta còn chưa đủ hiểu nhau, thiếu khuyết quá nhiều tín nhiệm, hơn nữa Quân gia các người, sẽ không chấp nhận một diễn viên nhỏ từ nông thôn ra tới như tôi.”
Quân Mạc Thâm chế trụ hai vai cô, bình tĩnh nhìn cô: “Anh cưới em, bất kỳ người nào của Quân gia cũng không được phản đối, anh không phải cố ý hoài nghi em, chỉ là bởi vì hiểu biết Giai Kỳ, cho nên theo bản năng mới…….”
“Nhưng anh theo bản năng, có thể tổn thương tôi một lần, khó bảo toàn sẽ không có lần thứ hai, mà tôi lại không muốn đánh cuộc.”
Tô Mê mặt mày lạnh lẽo: “Tựa như tôi biết, vừa rồi anh thấy rõ động tác của Quân Giai Kỳ, nhưng lại vì một chút thân tình kia không có vạch trần, vậy anh có thể bảo đảm Quân Giai Kỳ thích anh, sẽ không lại một lần thiết kế hãm hại tôi không?”
“Mê Mê…….”
“Anh không thể!” Tô Mê lạnh giọng đánh gãy, lấy điện thoại ra mở đoạn ghi âm trò chuyện với Quân Giai Kỳ.
“Nghe nói đôi mắt của cô rất giống tôi, ha hả, chú ấy chẳng qua chỉ xem cô như là thế thân của tôi mà thôi…… cô tính là cái thá gì, bất quá chỉ là một diễn viên nhỏ bò được lên giường của chú nhỏ tôi, có tư cách gì phê phán tôi, có tin tôi làm cho cô trong vòng một giây không thể lăn lộn ở giới giải trí nữa hay không!”
Sự thật bày ra trước mắt tựa như cái tát ngàn cân hung hăng đánh vào trên mặt Quân Mạc Thâm.
Tô Mê lẳng lặng nói: “Cho tôi một chút thời gian, tôi muốn một mình bình tĩnh một chút…….”
“Anh cho em thời gian, nhưng đừng rời khỏi, đừng rời khỏi anh.” Quân Mạc Thâm lập tức không bình tĩnh, đáy mắt tràn đầy dấu vết thống khổ phức tạp lại kinh hoảng, rõ ràng như vậy, dày đặc như vậy.
Tô Mê mắt điếc tai ngơ, đem lời nói chưa nói xong, tiếp tục nói cho xong: “…… Suy xét chúng ta, có nên tiếp tục ở bên nhau hay không.”
Giọng nữ nhạt nhẽo, nháy mắt làm lòng Quân Mạc Thâm nhấc lên kinh đào vạn trượng, tròng mắt hắn gắt gao co rụt lại, không thể ức chế đứng bất động một chút, đến hô hấp cũng có chút khó khăn, môi mỏng mím chặt, gằn từng chữ thâm trầm.
“Em nói cái gì, lặp lại lần nữa.”
Đời này của hắn, nếu không phải cô thì không thể, nếu cô muốn rời khỏi hắn, hắn không ngại vận dụng thủ đoạn cứng rắn.
Mặt của người đàn ông, quá mức lạnh lẽo.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Trong lòng Tô Mê cứng lại, thần sắc cũng lạnh theo: “Nếu anh bức tôi, chỉ sẽ đẩy tôi ra xa hơn, Quân Mạc Thâm, như vậy tôi sẽ càng không tha thứ cho anh.”
Quân Mạc Thâm không nghĩ tới, bởi vì một câu của Tô Mê, hắn thật sự để cô rời đi, cứ trơ mắt nhìn cô rời khỏi tầm mắt của hắn……
……
Tô Mê mặc trang phục lộng lẫy tham dự, vốn dĩ Đỗ Nhạc Vân ở trong đám người tham gia yến hội cũng không có lập tức nhận ra cô.
Thẳng đến khi phát sinh xung đột với Quân Giai Kỳ, thấy tổng tài giải trí KING bảo vệ cô, càng không dám có bất kỳ tâm tư nhỏ nào, cho nên nguyên cốt truyện, bởi vì có Tô Mê tham gia, được viết lại hầu như toàn bộ.
Nhưng hai người giống nhau đi tìm đường chết cũng không nhàn rỗi.
Quân Tử Càn đưa Quân Giai Kỳ đến một căn phòng xa hoa trong khách sạn, lập tức gọi điện bảo trợ lý nhỏ đưa tới lễ phục sạch sẽ.
Nhưng Quân Giai Kỳ làm sao cũng không cam lòng, muốn tham khảo nguyên cốt truyện, hạ thuốc Tô Mê, cầu Quân Tử Càn giúp cô ta.
Quân Tử Càn không biết là không đành lòng cự tuyệt cô ta, hay là xuất phát từ dục vọng khó hiểu đối với Tô Mê, cuối cùng thế nhưng đồng ý.
Nhận được điện thoại của Quân Tử Càn, Tô Mê nghĩ hai người nhất định là hợp mưu tính kế cô, đầu tiên cô giả ý cự tuyệt, cuối cùng ra vẻ miễn cưỡng đồng ý.
Hai người hẹn ở tiệm cơm Tây dưới lầu.
Sau khi Tô Mê tới, Quân Tử Càn giả lấy lý do bồi tội, uống trước ba ly rượu vang đỏ đầy tràn, sau đó rót cho mỗi người một ly, đưa cho cô: “Chuyện Giai Kỳ, mong cô đừng để ở trong lòng, tôi ở chỗ này xin lỗi cô từ tận đáy lòng.”
Cô lẳng lặng nhìn nửa ly rượu bằng pha lê trong suốt, không nhận: "Anh đối với em gái anh có tâm tư, người qua đường đều biết, nếu anh hạ thuốc ở trong rượu, tôi mà uống, không phải trúng chiêu sao.”
“Tô Mê, mong cô chú ý lời nói!”
Tô Mê nhướng mày, nhận ly rượu vang đỏ, thản nhiên cười nói: “Người khác lại không ngốc, cho dù là khuôn mặt của Mạc Tương, hay là đôi mắt của tôi, hoặc là những phụ nữ trước đây của anh, người nào không giống em gái anh, Quân ảnh đế, thì ra anh thích chơi cấm kỵ.”
Một khắc nhìn thấy dung mạo của Quân Giai Kỳ, Tô Mê mới hiểu được dụng tâm sâu của Quân Tử Càn.
Nhưng cô vẫn cảm thấy người đàn ông này thật cặn bã: “Nếu tôi là anh, sẽ không để bất kỳ người nào làm thế thân của cô ta, nói cho cùng, anh vẫn là yêu cô ta không đủ sâu đậm, bằng không vì sao còn muốn đi ôm phụ nữ khác?”
Quân Tử Càn cũng không muốn thảo luận đề tài này với cô, vội vàng thúc giục đối ẩm với cô.
Tô Mê rốt cuộc không làm hắn thất vọng, uống cạn ly rượu vang đỏ.
Chỉ chốc lát sau, choáng váng dần dần xuất hiện như dự kiến, máu cả người bắt đầu xao động.
Tô Mê cau mày, gian nan nói: “Anh thật sự hạ thuốc tôi?"
“Chỉ là thuốc điều hòa nho nhỏ mà thôi, tôi rất chờ mong đêm nay của chúng ta.” Quân Tử Càn đi qua, mỉm cười đỡ Tô Mê ra khỏi tiệm cơm Tây.
Tô Mê kiệt lực giãy giụa, nhưng một chút cũng không thể lay động trói buộc của hắn.
Thẳng đến khi bị hắn đưa tới cửa phòng, nhìn thấy Quân Vô Khâm trên hành lang đối diện.
Tô Mê dùng hết toàn lực tránh thoát, đột nhiên ngã trên mặt đất, lại âm thầm dùng di động bấm nhanh một dãy số.
Điện thoại vừa được chuyển, khàn giọng kêu cứu: “Quân Vô Khâm, anh cả với em gái anh cùng hợp mưu hạ thuốc tôi, mau đi thông báo cho Quân Mạc Thâm……."
Quân Vô Khâm nhìn Tô Mê mặt ửng hồng, liếc mắt một cái liền nhìn ra cô bị trúng thuốc.
Vừa định đi lên hỗ trợ, Quân Tử Càn cười lạnh: “Em nếu thật tình muốn giúp Giai Kỳ, nửa giờ sau hẵng đi thông báo Quân Mạc Thâm, đương nhiên, nếu em không ngại, chúng ta có thể cùng nhau làm cô ta, rồi bảo trợ lý mang Quân Mạc Thâm lại đây.”