Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 82

Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Kỳ Vân

~~~~~~~~~~~~~

Nhìn người đệ tử thấp hơn hắn một cái đầu, tâm Ôn Ngôn vừa động, cầm lấy mái tóc dài đen nhánh như vẩy mực, dùng chiếc khăn tinh tế cẩn thận lau.

Sau khi Tô Mê tắm xong, trên người tản ra một hương thơm nhẹ nhàng tươi mát. 

Trong lúc vô ý, đầu ngón tay đụng phải da thịt trắng tuyết, cổ họng Ôn Ngôn căng thẳng vô cớ, con ngươi vốn thanh lãnh bây giờ lại hơi khôi phục chút độ ấm của con người.

“Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ cộng thêm 2 điểm, tổng độ hảo cảm là 83 điểm, mời ký chủ tiếp tục nỗ lực!”

Trong nháy mắt, khi trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở, chỉ thấy đáy mắt Ôn Ngôn hiện lên vẻ hoảng loạn, ngay sau đó ném chiếc khăn lại vào tay Tô Mê: “Vi sư còn có chút việc phải làm, ngày khác lại kiểm tra cho ngươi.”

Nói xong lập tức vội vàng xoay người rời đi.

Tô Mê nhìn bóng dáng khó khăn chật vật của hắn, lạnh lùng cong môi.

Nhưng bỗng nhiên cô nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.

Suy nghĩ lại cốt truyện, tính khoảng thời gian, Tô Mê vội vàng triệu hoán hệ thống.

“Hệ thống, trước đó ngươi đã nói thời gian hoàn thành nhiệm vụ phải trước lúc cốt truyện phát triển kết thúc, nhưng lát nữa chính là thời gian nguyên nữ chủ bị thiêu chết, vậy kế tiếp, ta phải làm sao tiếp tục nhiệm vụ đây?"

“Xét thấy ký chủ hỏi thành khẩn như thế, bổn hệ thống cho cô một nhắc nhở nho nhỏ vậy, hiện giờ cô lập tức đến biệt viện của nam chủ, chỉ cần trong đám cháy được người ta cứu, thành công sống sót, thì có thể tiếp tục nhiệm vụ.”

Tô Mê nhíu mày: “Lỡ như không có ai đến cứu, ta đang sống sờ sờ bị lửa thiêu chết thì nhiệm vụ sẽ thất bại à?”

Hệ thống 059 nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều nộn lại: “Trên lý thuyết thì đúng là như thế, nhưng nhất định sẽ có người cứu cô, ký chủ cố lên.”

Nó tin, cô không tin!

Phượng Lan Nhi và Cam Ly đã sớm hận không thể giết chết cô, Ôn Ngôn nhất định cũng sẽ giống như trong nguyên cốt truyện, trơ mắt nhìn cô táng thân trong biển lửa.

Làm sao cô có thể tìm ra kẻ phóng hỏa, đồng thời còn hy vọng xa vời trong Dục Chu Sơn đến sẽ có người đến cứu cô?

Nhưng từ trong câu nói của hệ thống, Tô Mê đã hơi nhận ra gì đó.

Người tới cứu cô, sẽ là hắn sao?

Nghĩ đến đây, Tô Mê không thể ức chế được mà cong môi, đáy lòng ngọt ngào.

Nhẩm vài câu khẩu quyết, sợi tóc vốn đang ẩm ướt tràn ra một chút khói trắng, giây lát sau, ba ngàn sợi tóc đen đều đã hong khô.

Tô Mê thoáng vận khí, gió xuất hiện dưới chân, trong khoảnh khắc đã đi vào biệt viện của Ôn Ngôn.

Nhìn trong sân không có một bóng người, Tô Mê dựa theo nguyên cốt truyện, đi vào cửa tẩm phòng của Ôn Ngôn, lớn tiếng gọi.

“Sư phụ, người có ở đây không?”

Dứt lời, Tô Mê rõ ràng nghe được trong phòng truyền đến một ít động tĩnh rất nhỏ.

Cô cau mày, duỗi tay đẩy cửa phòng, cửa phòng theo tiếng “Kẽo kẹt” mở ra.

Tiếp theo trong nháy mắt xuất hiện một bóng người ở trước mặt, lắc mình lướt qua cánh tay Tô Mê bay ra ngoài.

Tốc độ của người nọ vô cùng nhanh, nhanh đến mức chỉ để lại một bóng dáng mơ hồ.

Nhưng tu vi của Tô Mê đã đến Trúc Cơ, có thể thấy được rõ ràng dung mạo và quần áo của hắn.

Cam Ly!

Tuy rằng đã biết có người ở bên trong, nhưng lúc này chẳng phải hắn nên ở bên cạnh Phượng Lan Nhi sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này?

“Đã kích phát nhiệm vụ ẩn giấu, nhận hay không nhận?”

“Có thể thu được bao nhiêu điểm tích lũy?”

Hệ thống 059 thầm mắng ký chủ thật là nông cạn: “10 điểm tích lũy, vậy ký chủ có nhận không?”

“Nhận.” Tô Mê nhướng mày, tiếp nhận nhiệm vụ.

“Tìm ra thân phận thật của Cam Ly, đồng thời ngăn cản kế hoạch của hắn.”

“Ui, mi lui ra đi.” Tô Mê giơ tay xua đuổi, đi vào tẩm phòng, giống như không nhận thấy chút khác thường nào.

Nhưng Cam Ly tránh ở chỗ tối, trong đôi mắt tà mị đào hoa lại hiện ra một tia sát ý lạnh lẽo nguy hiểm.

……

Tô Mê tìm một cái ghế, ngồi trong phòng chờ đám người đến phóng hỏa, kết quả không đến mười lăm phút, đã nghe thấy một trận xao động. 

Cô vội vàng mở cửa ra nhìn, mấy cây anh đào vốn được gieo trồng trong sân, dưới tình huống không ai phát hiện ra đã bị người ta nhổ tận gốc, đặt trước cửa tẩm phòng và cửa sổ.

Giờ phút này ngọn lửa nóng bỏng đã được châm lên, lấp kín các cửa có khả năng chạy trốn.

Tô Mê hơi thanh thanh giọng, gấp rút kêu lên: “Cứu mạng, có cháy, cứu mạng!”

Đương nhiên, nếu như có người nhìn thấy ánh mắt có chút chờ mong và cánh môi không tự chủ được nhẹ cong kia của cô, nhất định sẽ cảm thấy cô điên rồi.

Không đến nửa khắc sau, ngọn lửa và làn khói đặc nhanh chóng bay ra, Tô Mê nhìn thấy vẻ mặt Ôn Ngôn đầy lo lắng, Phượng Lan Nhi xem náo nhiệt và Cam Ly tỉnh táo bình tĩnh xuất hiện trong đám người.

“Sư phụ, sư tỷ, sư huynh, mau tới cứu cứu ta...”

Tô Mê vừa kêu cứu với bọn họ vừa nhìn khắp nơi, mắt thấy lửa càng lúc càng lớn, người nọ còn chưa xuất hiện, trong lòng cô không khỏi có chút mất mát.

Là cô nghĩ sai rồi sao?

Nhưng khi nhìn thấy Ôn Ngôn một thân bạch y muốn xông vào đám cháy để cứu cô, Tô Mê xuất hiện một tia ảo giác... Chẳng lẽ người kia đang dùng thân thể của Ôn Ngôn?

Không, không có khả năng, tuyệt đối không phải hắn!

Những vị diện trong quá khứ, mỗi một lần gặp mặt người nọ, cô đều có thể cảm giác được tâm hồn rung động.

Mà Ôn Ngôn, không hề làm cô sinh ra loại cảm giác này.

Ngọn lửa này không giống như những ngọn lửa bình thường, mà là Tam Muội Chân Hoả do hỏa hệ linh căn phóng ra.

Ôn Ngôn bấm quyết thi pháp bảo hộ mình, lúc muốn đi cứu Tô Mê lại bị Phượng Lan Nhi kéo cánh tay lại: “Sư phụ không thể, lửa này không phải ngọn lửa đơn giản, sư phụ sẽ bị thương, Lan Nhi không cho sư phụ đi.”

“Mê Nhi ở bên trong, vi sư nhất định phải cứu hắn.”

Nhưng Phượng Lan Nhi lại không muốn buông tay, nghĩ thầm chỉ cần nữ chủ vừa chết, như vậy nam chủ và nam phụ đều là của một mình nàng ta, nàng ta càng tăng thêm lực đạo gắt gao ôm lấy cánh tay hắn.

Ôn Ngôn nhíu mày, nhìn về phía Cam Ly: “Còn không nhanh giữ chặt Lan Nhi.”

Cam Ly đương nhiên cũng rất hy vọng Tô Mê chết trong đám cháy, vì thế bước nhanh đến bên cạnh Ôn Ngôn, bắt lấy một cánh tay của hắn: “Sư phụ người không thể đi, rất nguy hiểm.”

Hắn đường đường là người có tu vi cấp bậc Nguyên Anh, sao có thể sợ hãi ngọn lửa nhỏ bé này chứ?

Khuôn mặt Ôn Ngôn sốt ruột nhìn Tô Mê bên trong đám cháy, lạnh giọng quát lớn với cả hai: “Buông tay, còn không buông tay đừng trách vi sư không khách khí.”

Trên mặt Cam Ly trong nháy mắt mất đi ý cười ngày xưa: “Sư phụ, ta và sư muội đều muốn tốt cho người, sư phụ không cần chấp mê bất ngộ, chẳng lẽ người đã quên ước hẹn ban đầu trước khi đồng ý cho hắn vào cửa rồi sao, hắn vốn là kẻ đáng chết, trận lửa lớn này chính là ý chỉ của trời xanh.”

Ôn Ngôn lập tức im lặng không nói gì.

Đúng vậy, lúc trước hắn tin lời Tự Dự nói, mới cho Tô Mê vào sơn môn để cứu sống Lan Nhi.

Nhưng hắn lại không biết từ khi nào, bất tri bất giác động tình, thích một nam nhân…

Thật là buồn cười, là đồ nhi mà sư phụ đắc ý nhất, hắn sao lại có thể thích một người nam nhân mà cô phụ sự kỳ vọng của sư phụ đối với hắn chứ?

Trong mắt Ôn Ngôn dần dần u trầm, ngừng giãy giụa.

Lửa cháy càng ngày càng lớn, đám người bên ngoài đám cháy chỉ nhìn Tô Mê không ngừng kêu cứu, lại làm như không thấy, không một ai xông vào cứu người.

Đoạn xà nhà bị lửa đốt, một cây lại thêm một cây rơi xuống, Tô Mệ bị sặc khói. Cô vừa ho mãnh liệt vừa gian nan né tránh, lại một không cẩn thận dẫm trúng thứ gì đó, lập tức ngã xuống đất.

Mà đúng lúc này, một cây xà nhà đang cháy, chuẩn bị rơi xuống nện vào gáy cô, con ngươi Tô Mê co rụt lại, theo bản năng nhắm chặt hai mắt....
Bình Luận (0)
Comment