Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~~~
“Tiên Tôn tha mạng, Tiên Tôn tha mạng.” Tiểu Trân vừa thấy mình bị trói, vội vàng quỳ xuống, dập đầu xin tha.
Tô Mê đi tới trước mặt nàng ta, câu môi bễ nghễ nói: “Ngươi lại không phạm sai lầm, chạy cái gì, chẳng lẽ do làm chuyện trái lương tâm bất thành sao?”
Tiểu Trân nghĩ cũng đúng. Việc nàng ta và tiểu thư làm còn chưa bại lộ, chạy cái gì.
Vì thế dựng thẳng sống lưng, nhìn về phía khuôn mặt như trích tiên của Đông Phương Lẫm: “Sao Tiên Tôn lại trói tiểu nữ, là tiểu nữ đã sai phạm gì sao?”
“Muốn trói thì trói thôi.” Đông Phương Lẫm nhàn nhạt liếc nàng ta.
Trong chớp mắt, Tiểu Trân chỉ cảm thấy bị vài lưỡi dao băng găm vào tâm hồn, lạnh lẽo vô tận, cấp tốc lan tràn đến huyết dịch toàn thân của nàng ta.
Nàng ta đột nhiên run run một chút, cả người cuộn tròn thành một đoàn.
Tô Mê mở to mắt ghen tị nhìn Đông Phương Lẫm, thật ra cô rất muốn nếm thử tích cách lãnh ngạo cường hãn, triệt triệt để để khí phách một hồi, rốt cuộc từ khi cô làm nhiệm vụ mau xuyên tới nay, tính cách của mỗi kí thể đều giống nhau.
Có lẽ đương sự không có phát giác gì, nhưng Đông Phương Lẫm lại bị ánh mắt nóng rực của Tô Mê nhìn đến có chút mất tự nhiên.
Hắn ho nhẹ một tiếng, trước mặt mọi người gọi linh hư kính ra, tay áo vung lên, giữa không trung lập tức xuất hiện một ít hình ảnh.
Chỉ thấy Tiểu Trân một thân quần áo vàng nhạt, đầu tiên là trộm đem một ít ngân lượng và mấy bình đan dược giao cho mấy tên đệ tử ngoại môn, sau đó thì thầm một phen rồi vội vàng rời đi.
Ngay sau đó hình ảnh biến đổi, màn đêm buông xuống, nàng ta lại dẫn dụ đệ tử mới tới Kiều Chi Tiệp đến sau núi.
Tiếp theo, trong hình ảnh đột nhiên xuất hiện vài tên nam tử có dáng người cường tráng, nhanh chóng bắt Kiều Chi Tiệp, kéo quần hắn xuống, ấn lấy hắn quát tháo một phen.
Mà Tiểu Trân, đứng ở bên cạnh xem đến rạo rực, cuối cùng vài tên nam tử nổi lên hứng thú, còn lôi kéo nàng ta cùng hưởng lạc. (-.-)
Bởi vì ban đêm tương đối tối, mọi người tuy không thấy rõ hình ảnh hạn chế nào đó nhưng vẫn từ âm thanh đối thoại phân biệt ra trong hình ảnh là người nào.
Ngay tức khắc khi Đông Phương Lẫm thu hồi linh hư kính kia, các trưởng lão lập tức sai người bắt mấy tên quát tháo lại.
Tô Mê nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Trân.
“Ngươi hận ta như vậy, một hai phải đưa ta vào chỗ chết, hay là do có người nào sai sử, ngươi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà làm theo?”
Trên mặt Tiểu Trân có chút khó xử, Tô Mê lại tung mồi ra: “Nếu ngươi nguyện ý nói ra người chủ mưu chân chính phía sau, ta sẽ kêu A Lẫm tha cho ngươi, nếu không, vậy liền nhốt vào Cửu U minh ngục, chịu đau khổ từ hình phạt thiêu đốt.”
Wattpad: HBNmoemoe
Sắc mặt nàng ta hiện lên vài tia giãy giụa, mới vừa mấp máy môi muốn nói gì đó, hốc mắt đột nhiên muốn nứt ra nhìn về phía Tô Mê.
“Chủ mưu là một mình ta, ta hận nhất là loại tiện nữ nhân đáng chết như ngươi, đầu tiên là câu dẫn tiên sư, còn cho Tiên Tôn uống mê dược gì đó, làm cho đám người bọn họ đều thích ngươi, hướng về ngươi, Tô Mê, ta nguyền rủa ngươi, ngày sau nhất định không được chết tử tế!”
Dứt lời, Tiểu Trân đột nhiên điên cuồng đứng dậy, hướng về cột đá bên cạnh mà tông vào, tức khắc máu tươi bốn phía, chết ngay tại chỗ.
Tô Mê ánh mắt lóe lóe, nội tâm có chút chấn động.
Không nghĩ tới, hệ thống của Phượng Lan Nhi còn có kỹ năng khống chế nhân tâm từ xa này?
Như vậy tất cả sự việc xảy ra lúc này nàng ta tất nhiên đều đã biết.
Xem ra, cô cần phải cùng hệ thống 059 nói chuyện thật tốt.
……
Tuy rằng Tiểu Trân là người đã chết, nhưng Đông Phương Lẫm vẫn sai người đem thi thể nàng ta và vài tên đệ tử khác, cùng với Ôn Ngôn từ đầu đến cuối ánh mắt đều dừng trên người Tô Mê, toàn bộ mang đi Cửu U minh ngục, nên đốt cháy thì đốt cháy, nên chịu hình thì chịu hình.
Sau đó, Đông Phương Lẫm mang theo Tô Mê trở về Bích Tiêu cung.
Cam Ly nhìn bóng dáng Tô Mê rời đi, tà mị câu ra một tia ý cười hứng thú dạt dào, đi vào Cảnh Lan Uyển.
Phượng Lan Nhi vừa thấy bộ dáng này của Cam Ly, tâm tư liền ngứa ngáy.
Để hắn đi tới trước giường, đôi tay ôm lấy cổ hắn, nhắm hai mắt lại hôn nồng nhiệt một lúc, không hề thấy trong đôi mắt đào hoa của hắn mang theo tia chán ghét nồng đậm.
“Ly ca ca, đã rất lâu rồi huynh không chạm vào người ta, thân thể ta trước mắt đã khá hơn nhiều, ta muốn huynh, hung hăng mà làm…… Đau ta.”
Cam Ly giơ tay nâng cằm nàng ta, tà mị cười nói: “Tiểu nha hoàn của muội đã chết, sư phụ của chúng ta bị chộp tới Cửu U minh ngục chịu phạt, còn có Tô Mê tiểu sư đệ, không, phải nói là tiểu sư muội, cũng thăng chức thành tiên lữ của Tiên Tôn chúng ta, mặc dù như vậy, muội cũng không nóng lòng sao?”
Nhiệm vụ này khó giải quyết như vậy, sao nàng ta có thể không vội?
Đầu tiên là nữ chủ sống sót thay đổi cốt truyện, sau là câu được đại Boss Đông Phương Lẫm này, cho dù nàng ta vắt hết óc, vu oan hãm hại, kết quả vẫn không giết được nữ chủ.
Nàng ta một nữ phụ trà xanh này cũng sắp bị cốt truyện quân, chơi đến liệt rồi có biết không?
Hiện giờ thật vất vả tìm được Tiểu Trân làm dê thế tội, chuyện xem như hạ màn.
Nàng ta cần nắm chặt thời gian, có được tinh huyết của hắn và Ôn Ngôn.
Bây giờ nữ chủ gì đó, thật sự ngược không chết cô ta, thì không ngược nữa, ngược lại nhiệm vụ của nàng ta cũng không phải một hai phải ngược chết cô.
Thật ra trước đây, “Phượng Lan Nhi” cũng từng bị Cam Ly ngủ qua, nhưng hệ thống một hai phải bảo nàng ta tự mình có được tinh huyết, mới tính là nhiệm vụ hoàn thành, nàng ta đành phải không biết xấu hổ mà trêu chọc hắn mỗi ngày.
Nhưng nam nhân này giống như đã ngừng ăn mặn, làm sao cũng không muốn chạm vào nàng ta.
Xem ra, nàng ta thế nào cũng phải áp dụng biện pháp cực đoan.
Vì thế Phượng Lan Nhi từ chỗ hệ thống đổi lấy mãnh dược châm hương, sau đó cầm tay Cam Ly ghé vào má cọ cọ: “Người ta và Tiểu Trân tình như tỷ muội, tự nhiên đau lòng, nhưng người chết không thể sống lại, cho dù ta thương tâm khổ sở, cũng không thay đổi được gì, còn không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt.”
Cam Ly đem hai ngón tay bỏ vào trong miệng nàng ta, nhéo lưỡi nàng ta: “Lúc trước không phải vẫn luôn la hét phải trở về, sao lúc này đã trở về lại không có hứng thú với Ôn Ngôn rồi?”
“Ta lúc này, chỉ có hứng thú với.. huynh.”
Phượng Lan Nhi cầm tay hắn, lôi kéo đẩy, ngồi ra động tác dẫn dụ, bộ dáng mị nhãn như tơ, tuy Cam Ly đã ngự nữ vô số cũng không khỏi động tâm tư.
“Muội cứ như vậy muốn cho gia yêu thương muội?” Cam Ly tà tà cong môi, đột nhiên dùng sức, thâm dò vào cổ họng nàng ta.
Phượng Lan Nhi vứt cho hắn cái mị nhãn, đồng thời xốc chăn gấm lên, một đôi đùi ngọc tuyết trắng không manh áo che thân bại lộ trước mắt Cam Ly.
Lúc này, châm hương trong không khí đã phát huy dược hiệu, chỉ thấy khoé mắt Cam Ly đỏ lên, lấy tay ra, lập tức thâm nhập một vào trong một cái miệng khác, tùy ý, khuấy lên một sông xuân lộ.
Ngay sau đó, trong phòng trừ bỏ tà âm đan xen của nam nhân và nữ nhân, chỉ có tiếng giường đong đưa.
……
Lại nói bên kia.
Sau khi Đông Phương Lẫm đem Tô Mê mang về Bích Tiêu cung, thì buông tay cô ra, đi thẳng vào phòng mình.
Tô Mê thấy hắn khôi phục lại bộ dạng thanh lãnh ngày xưa, tròng mắt giảo hoạt vừa chuyển, ngay sau đó chạy bước nhỏ theo hắn vào phòng.
Đông Phương Lẫm đang muốn đổi quần áo mới, thấy Tô Mê đột nhiên đi vào, lập tức mang vẻ mặt vô cảm nói một câu: “Đi ra ngoài.”
“Không muốn, trước mắt chúng ta đã là quan hệ tiên lữ, ta muốn dọn vào ở cùng chàng.” Tô Mê ba bước chạy đến trước mặt Đông Phương Lẫm, thân mật ôm cổ hắn.