Nam Thần Đều Theo Đuổi Anh Trai Tôi

Chương 112

Văn phòng rộng lớn bỗng trở nên yên tĩnh.

Gần đây công việc quá bận rộn, mỗi ngày An Hứa Mạc chỉ ngủ được khoảng bốn đến năm tiếng. Vì không nghỉ ngơi đủ, mắt cậu bắt đầu gặp vấn đề. Tuy bác sĩ nói chỉ là bệnh nhẹ, không nghiêm trọng, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là Chu Cẩn Trầm đã cảm thấy đáy mắt cậu đầy vẻ mệt mỏi, khó chịu.

Vì vậy khi An Hứa Mạc nhất quyết muốn biết sự thật, Chu Cẩn Trầm cũng không giấu cậu nữa.

Sau khi lưu lại văn kiện, Tân Tử Mạch lập tức rời khỏi văn phòng trước. Đây là chuyện riêng giữa hai người, người ngoài không tiện xen vào.

Sau khi khóa cửa lại, Chu Cẩn Trầm cuối cùng mới lên tiếng.

"Chuyện anh nói muốn cứu em... thật ra là một sự hiểu lầm. Tiểu Mạc, em chưa từng bị bắt cóc."

An Hứa Mạc đã biết điều đó, vì cậu không có chút ký ức nào về việc từng bị bắt cóc.

"Là do anh nghĩ rằng mình đã không bảo vệ được em, tưởng rằng bọn bắt cóc đã bắt cả hai ta nên mới luôn day dứt, lo rằng em bị bỏ lại."

"Nhưng mục tiêu ban đầu của bọn họ là em, đúng không?" An Hứa Mạc khàn giọng hỏi.

Vì nếu bọn bắt cóc thực sự chỉ định bắt Chu Cẩn Trầm để đòi tiền chuộc, thì họ sẽ không động đến cậu – người không được coi trọng trong Chu gia.

Chu Cẩn Trầm im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.

Năm đó, người lên kế hoạch bắt cóc là gia đình Hà Văn Bân – cha ruột của An Hứa Mạc. Sau khi Chu Duẫn Sam và Hà Văn Bân qua đời, hai nhà Chu – Hà như nước với lửa, tranh đấu kéo dài nhiều năm. Hà gia dần yếu thế vì kém hơn về nền tảng, nên mới nhắm vào An Hứa Mạc.

An Hứa Mạc thừa hưởng tài sản do Chu Duẫn Sam để lại, trong đó có cả những thứ liên quan đến bí mật trung tâm của Chu gia. Hà gia muốn giành lấy số tài sản ấy nên lên kế hoạch đưa An Hứa Mạc rời khỏi Chu gia. Để tránh bị nghi ngờ, họ thuê người ngoài hành động. Nhưng không ngờ, người lẻn vào Chu gia lại bị Chu Cẩn Trầm phát hiện. Trong lúc hỗn loạn, người bị bắt đi lại là... Chu Cẩn Trầm.

Trước khi bị bắt, Chu Cẩn Trầm không thể xác nhận được rằng em mình an toàn. Hắn đã tận mắt thấy một tên lưu manh tiến về phía phòng của An Hứa Mạc, sau đó hắn bị đánh ngất. Chính vì vậy hắn mới tưởng rằng cậu cũng bị bắt cùng lúc với mình.

Sau khi bắt được người, lẽ ra đám bắt cóc phải giao con tin cho Hà gia. Nhưng do bị người Chu gia truy đuổi gắt gao, chúng phải liên tục lẩn trốn. Đến khi an toàn mới phát hiện mình đã bắt nhầm người.

Khi nhận ra Chu Cẩn Trầm là ai, kẻ cầm đầu nhóm bắt cóc nảy sinh lòng tham, tính dùng hắn để ép Chu gia đưa tiền chuộc, đồng thời uy h**p cả Hà gia để đòi thêm tiền.

Hà gia tức giận, lập tức thuê một nhóm người khác đi trả thù bọn bắt cóc. Nhưng bọn bắt cóc lại nghe phong thanh, sớm chuẩn bị từ trước. Hai nhóm người đụng độ trực tiếp, dẫn đến trận tàn sát khiến đôi bên đều trọng thương, chết chóc đầy rẫy.

Chu Cẩn Trầm nhìn An Hứa Mạc, nói: "Tiểu Mạc, chuyện này thực ra không liên quan gì nhiều đến em. Là do anh phát hiện bọn chúng, khiến chúng thay đổi kế hoạch nên mới dẫn đến kết cục như vậy."

An Hứa Mạc cúi đầu, không nói được gì, chỉ biết lắc đầu.

Không phải đâu.

Không phải do anh trai. Mọi chuyện bắt nguồn từ mình cậu. Thế mà hắn lại là người phải gánh thay tất cả, chịu đựng nỗi đau gấp trăm lần.

Chu Cẩn Trầm đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên. Hắn dùng ngón cái lau nước mắt đang chảy dài trên má cậu. Nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, làm ướt cả bàn tay hắn.

"Nếu không có kẻ tiếp tay bên trong, bọn bắt cóc sẽ không dễ dàng xâm nhập Chu gia như vậy." Chu Cẩn Trầm trầm giọng nói: "Mãi đến gần đây, tụi anh mới điều tra ra, người đã hợp tác với Hà gia... là mẹ ruột của anh."

"Bà ấy và ba anh kết hôn vì lợi ích kinh doanh, không có chút tình cảm nào với Chu gia. Hà gia hứa hẹn cho bà một khoản lợi, bà đã đồng ý tiếp tay – chính là để ra tay với em."

"Gần đây anh mới biết được, ông nội và ba đều biết rõ mọi chuyện mẹ anh đã làm. Nhưng vì ông ngoại em đứng ra hòa giải, thêm vào đó là lợi ích từ việc thu mua Hà gia lúc phá sản nên suốt mười mấy năm qua họ vẫn sống chung với nhau như không có gì xảy ra."

Chu Cẩn Trầm nhìn thiếu niên trước mặt.

"Trong mắt họ, tổn thương mà anh phải chịu hoàn toàn có thể bị lợi ích từ việc thu mua Hà gia bù đắp."

Đôi mắt ướt nhòe của An Hứa Mạc mở to, môi dưới bị cắn đến sưng đỏ.

Họ thật giống nhau.

Nếu Chu Cẩn Trầm có một gia đình thật sự yêu thương hắn, thì hắn cũng đã không bị người ngoài đưa đi điều trị.

An Hứa Mạc hít sâu một hơi, giọng khàn khàn, mũi vẫn còn nghèn nghẹn: "Anh à, em có thể không?"

"Dù là em trai, hay là... gì khác, em muốn được cùng anh tạo thành một gia đình, trở thành người thân của anh."

Cậu đem hết can đảm trong đời mình ra: "Em có thể không?"

Chu Cẩn Trầm không chần chừ quá lâu.

"Không phải là em trai." Hắn nói: "Tiểu Mạc, bây giờ anh cũng không còn xem em là em trai nữa."

An Hứa Mạc không lùi bước, vẫn kiên trì chờ đợi câu trả lời từ Chu Cẩn Trầm.

"Anh sẵn sàng nói điều đó với em cả trăm, cả ngàn lần." Chu Cẩn Trầm tiếp tục: "Nhưng anh không muốn em đồng ý chỉ vì áy náy. Tiểu Mạc, tình cảm là thứ thuộc về riêng em, em có quyền tự quyết."

"Không phải vì áy náy." An Hứa Mạc lắc đầu: "Thật sự không phải."

"Mà là... em quá ích kỷ."

Chóp mũi cậu bắt đầu ửng đỏ trở lại.

"Em quá để tâm đến anh, anh à. Em không chịu nổi cảm giác có được rồi lại đánh mất, cho nên em từng nghĩ, thà đừng bắt đầu còn hơn."

"Nếu em không ở bên anh, ít nhất sẽ không mất anh..."

Chu Cẩn Trầm nhìn vào đôi mắt ửng đỏ kia: "Vậy thì em cho anh một cơ hội thử, được không?"

An Hứa Mạc mở to mắt.

"... Thử sao?"

"Cho anh cơ hội thể hiện. Nếu anh làm không tốt, em có thể đá anh bất cứ lúc nào." Chu Cẩn Trầm nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không có chút gì đùa cợt.

An Hứa Mạc vô thức nhớ tới Doãn Hàn Tinh.

Người đó cũng từng nói điều tương tự.

Điểm khác biệt chính là thời hạn – Chu Cẩn Trầm nói: "Cho anh 70 năm. Đến khi chúng ta 99 tuổi, nếu lúc đó em vẫn còn hài lòng với anh, thì hãy chính thức công nhận anh là bạn trai em. Được không?"

An Hứa Mạc gấp gáp đáp lại: "Em bây giờ cũng có thể công nhận rồi..."

Chu Cẩn Trầm nghiêng người tới, chạm trán vào trán cậu.

Chóp mũi hai người cọ nhẹ vào nhau, hơi thở rõ ràng vang lên giữa không gian yên lặng.

"Nếu bây giờ đã công nhận rồi, thì trước 99 tuổi em vẫn có quyền đổi ý."

An Hứa Mạc hít hít mũi, khẽ nói: "Em sẽ không đổi ý."

"Đó là quyền lợi của em cho đến năm 99 tuổi." Giọng Chu Cẩn Trầm càng thêm dịu dàng: "Sau thời gian đó, em chỉ có thể ở bên anh mà thôi."

An Hứa Mạc mím môi.

Hắn biết cậu bất an, nên mới nói như vậy để an ủi.

Cậu còn đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Chu Cẩn Trầm nói tiếp: "Môi em hồng quá."

Lúc này An Hứa Mạc mới nhớ ra không nên cắn môi, nhưng Chu Cẩn Trầm lại hỏi tiếp: "Anh có thể hôn lên đó không?"

An Hứa Mạc không trả lời, chỉ chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Mười lăm phút sau, cả hai cùng ngồi trên chiếc ghế xoay rộng rãi. Môi của An Hứa Mạc càng đỏ rực hơn, còn rực rỡ hơn cả cảnh hôn trong phim《 Thù Đồ 》.

Cậu hỏi người đang ôm lấy mình: "Anh à, ký ức về lần bắt cóc năm đó... có còn ảnh hưởng đến anh bây giờ không?"

"Có cần về lại thành phố S kiểm tra sức khỏe không?" Nhớ đến phản ứng của mình sau khi nói chuyện điện thoại với An Hà, An Hứa Mạc không nhịn được đưa tay sờ ngực Chu Cẩn Trầm: "Anh có thấy ngực đau không?"

Chu Cẩn Trầm nắm lấy tay cậu, bao trọn trong lòng bàn tay rồi nâng lên môi, nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay của cậu.

"Không ảnh hưởng gì nhiều đâu, đừng lo, anh không đau."

Dù vậy, An Hứa Mạc vẫn còn hơi lo lắng. Chu Cẩn Trầm nói: "Lần bị bắt cóc đó thật ra khiến anh mất đi cảm giác đau."

Hắn đã tự khép kín bản thân lại, giống như những người khác trong Chu gia, chỉ dùng lợi ích để cân đo mọi thứ.

"Là em đã giúp anh tìm lại được khả năng cảm nhận cảm xúc."

Đầu ngón tay An Hứa Mạc hơi ngứa ngáy, chỗ vừa được hôn có cảm giác nóng nhẹ.

Ngực cậu ấm lên, rồi ngơ ngác hỏi lại: "Em khiến anh thấy đau sao, anh trai?"

"..."

Chu Cẩn Trầm nhìn cậu, thấy môi cậu trong lòng mình càng lúc càng đỏ hơn.

Khi thấy cậu hơi xấu hổ đưa tay vuốt môi, hắn mới chậm rãi đáp: "Tiểu Mạc, có thể là anh sẽ khiến em thấy đau."

An Hứa Mạc nhẹ nhàng vuốt môi: "Môi em không đau..."

Chu Cẩn Trầm tiếp lời theo phản xạ: "Có thể là... một chỗ khác đau."

Căn nhà bỗng trở nên yên lặng.

Khi Chu Cẩn Trầm đang bắt đầu hối hận vì bản thân quá nóng vội, thì thiếu niên trước mặt lại nghiêng đầu lặp lại một cách ngờ nghệch: "Một chỗ khác?"

Cậu ngây ngô nói: "Con người không phải chỉ có một cái miệng thôi sao?"

"..."

Chu Cẩn Trầm thật ra sớm đã nên đoán được rồi – em trai ngốc nghếch này của mình, mỗi lần Tân Tử Mạch bị bác sĩ Lê hôn đến mức thở không ra hơi mà cũng không hiểu gì, thì làm sao có thể hiểu nổi những lời ẩn ý như thế này.

Nhưng mà hắn cũng không vội.

Họ vẫn còn rất nhiều thời gian – để cùng nhau giải đáp từng câu hỏi, từng băn khoăn như thế.

Về việc yêu ai đó là điều xuất phát từ bản năng.

Về cảm xúc không thể tự kìm nén.

Về những năm tháng đã lỡ mất nhau mười năm.

Và cả về sau này – bảy mươi năm không chia xa.

 

Tác giả có đôi lời: Chính văn kết thúc rồi!

Thật không thể tin được...

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình đến tận bây giờ, cúi đầu cảm ơn sâu sắc tất cả.

Sắp tới mình sẽ tiếp tục đăng phần ngoại truyện – phần này sẽ ngọt ngào nhiều, đồng thời sẽ giải quyết triệt để chuyện Chu gia và cả vấn đề của An Hà. (Cũng sẽ có cảnh "nóng" nữa nha )

= v = Phiên ngoại, hẹn gặp lại~

 

Hoàn chính văn!

Bình Luận (0)
Comment