Nam Thần Đều Theo Đuổi Anh Trai Tôi

Chương 98

Từ xa, Doãn Hàn Tinh nói chuyện với người phụ trách một lúc rồi cùng người đó tiến về phía họ.

Lúc này tổ phục trang và tổ đạo cụ vẫn đang chuẩn bị nên hai người sẽ được chụp ảnh tạm thời vẫn còn rảnh rỗi. Người phụ trách giới thiệu Doãn Hàn Tinh với họ rồi nói: "Trang trại ngựa này là của nhà ngài Doãn. Lát nữa cậu ấy sẽ dẫn chúng ta đi xem những con ngựa sẽ dùng trong buổi chụp."

Doãn Hàn Tinh mặc một chiếc áo khoác cao bồi, đi đôi bốt Martin, tóc tai được xử lý đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ thư thái, tươi mới mà rất điển trai. Anh ta rõ ràng cũng nhận ra An Hứa Mạc, chưa đợi người phụ trách giới thiệu đã chủ động chào hỏi: "Tiểu An? Thật trùng hợp quá." Doãn Hàn Tinh cười nói: "Tôi vừa đưa Thỏ Ngọc về, tiện đường ghé qua giúp tổ chụp hình một chút. Không ngờ lại gặp em ở đây."

Người phụ trách không ngờ hai người lại quen biết, nhưng rõ ràng là vui mừng vì họ có thể trò chuyện thoải mái với nhau. Có người gọi anh ấy đi nên anh rời đi, để lại ba người ở đó.

Đúng là một sự trùng hợp thú vị. An Hứa Mạc sau khi chào hỏi liền hỏi: "Thỏ Ngọc là gì vậy?"

Doãn Hàn Tinh nhìn An Hứa Mạc, ánh mắt đầy ẩn ý, đôi mắt đào hoa như biết nói khiến người ta cảm giác như đang được tán tỉnh.

"Là con ngựa trắng mà chúng ta đã từng cưỡi cùng lần trước đó."

Khi hai người trò chuyện với nhau, Chu Cẩn Trầm vẫn im lặng từ đầu tới cuối. Mãi cho đến khi nghe đến mấy lời này, gân xanh bên thái dương hắn khẽ giật, cuối cùng cũng mở miệng: "Cậu Doãn."

Doãn Hàn Tinh lúc này mới như vừa phát hiện bên cạnh có người, quay sang nhìn.

Anh ta không hỏi vì sao Chu Cẩn Trầm gọi mình, mà nở một nụ cười nửa miệng, đưa tay ra bắt tay: "Ngài Chu."

Chu Cẩn Trầm nhìn anh ta, ánh mắt hai người chạm nhau, cuối cùng hắn cũng đưa tay phải ra bắt tay một cách đơn giản.

An Hứa Mạc đứng bên cạnh tò mò nhìn họ, cảm giác không khí giữa hai người có chút kỳ lạ. Cậu không nhịn được hỏi: "Anh Cẩn Trầm, hai người quen nhau từ trước sao?"

Người trả lời là Doãn Hàn Tinh. Anh ta vừa nhìn Chu Cẩn Trầm vừa mỉm cười đầy ẩn ý: "Ngài Chu nổi tiếng thế này, sao có thể không quen biết được?"

Chu Cẩn Trầm hơi nheo mắt, nhưng không lên tiếng phản bác.

Bầu không khí kỳ lạ ấy không kéo dài quá lâu. Ngay sau đó có người đến gọi họ đi trang điểm và thay đồ. Sau khi vội vàng chào tạm biệt Doãn Hàn Tinh, An Hứa Mạc và Chu Cẩn Trầm cùng nhau vào phòng hóa trang trong nhà gỗ giữa đồng cỏ.

Lần này Minh Ngu không chỉ mời họ chụp ảnh bìa mà còn muốn thực hiện một bộ ảnh hơn hai mươi tấm. So với chụp trong studio, quá trình này rườm rà hơn rất nhiều. Trước khi chính thức chụp, họ còn phải hoàn thành bước thử trang phục.

Đoàn xe đến đồng cỏ đã khá muộn, hơn nữa hôm nay trời nhiều mây, ánh sáng không được tốt. Sau khi hóa trang và thay trang phục xong, tổ chụp ảnh bắt đầu chụp tại các bối cảnh trong nhà.

Người chụp trước là Chu Cẩn Trầm. Khi An Hứa Mạc thay đồ xong quay lại thì thấy Chu Cẩn Trầm đã đứng dưới ánh đèn sân khấu. Hắn mặc một chiếc áo choàng dài màu đen bó sát, bên trong là sơ mi trắng, quần bó xám tro và một đôi bốt đen bóng – toàn bộ là trang phục cưỡi ngựa.

Vốn dĩ Chu Cẩn Trầm đã rất nổi bật, nay lại mặc trang phục được đặt may riêng càng khiến hắn trở nên sắc bén và cuốn hút hơn bao giờ hết. Hắn chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đủ khiến người ta choáng ngợp, không thể rời mắt. Ánh đèn chiếu thẳng xuống khiến hắn càng thêm rực rỡ. Không khí ở phim trường dường như bị hút sạch, khiến mọi thứ như chìm trong sự im lặng và áp lực nặng nề.

An Hứa Mạc như nghẹt thở trong giây lát, mãi mới điều chỉnh lại được hơi thở.

Hai nhiếp ảnh gia chủ lực của Minh Ngu vẫn chưa có mặt, hiện tại chỉ là nhiếp ảnh gia dự phòng. Nhưng với đẳng cấp của Chu Cẩn Trầm, hắn hoàn toàn không cần hướng dẫn thông thường. Nhờ vào kinh nghiệm dày dặn cùng khả năng cảm nhận hình ảnh bẩm sinh, hắn dễ dàng thể hiện thần thái và khí chất cần thiết. Gương mặt không có góc chết khiến hắn chẳng cần cân nhắc góc máy, vẫn dễ dàng giúp nhiếp ảnh gia có được bức ảnh ưng ý nhất.

Không ai trong đoàn nói lời nào, các nhiếp ảnh gia chỉ lặng lẽ bấm máy. Trường quay yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng "tách tách" của máy ảnh vang lên đều đặn – từng âm thanh một đều rõ ràng như in.

An Hứa Mạc đứng cách đó không xa, nhìn hình ảnh phóng đại của buổi chụp được trình chiếu trên màn hình. Vóc dáng người đàn ông ấy thật cân đối, mặc chiếc áo choàng dài màu đen càng làm nổi bật thân hình cao ráo. Gương mặt nghiêng của hắn rõ ràng sắc nét, phần xương chân mày tạo nên bóng đổ nhạt phía đuôi mắt, đến khi đối diện trực tiếp với ống kính, lại càng toát ra một vẻ đẹp đầy khí chất khiến người ta không thể không nín thở mà ngắm nhìn.

Chỉ cần một cử chỉ đơn giản thôi cũng đủ khiến tim người xem loạn nhịp.

Sau khi chụp thử một lúc, nhân viên đoàn phim truyền lệnh chuẩn bị đạo cụ cần thiết cho buổi chụp. An Hứa Mạc nhìn sang, thấy đôi bàn tay đeo găng trắng đang nắm lấy cây roi ngựa mà mình từng để mắt đến trước đó.

Khi cây roi ấy còn nằm trong hộp nhung, nó đã thu hút sự chú ý của cậu. Nhưng đến lúc được Chu Cẩn Trầm cầm trong tay, nó như được thổi hồn, sống động hẳn lên.

Trang phục cưỡi ngựa được thiết kế ôm sát, vừa nghiêm túc như đồng phục, vừa mang nét phóng khoáng hoang dại. Sự mâu thuẫn ấy được Chu Cẩn Trầm thể hiện một cách hoàn hảo. Cây roi đen bóng, ánh sáng lạnh lẽo, cứng cáp đầy quyền lực – cũng mang y hệt khí chất ấy.

Cây roi ấy vừa mang tính chất răn đe, vừa gợi lên cảm giác lạnh lùng kiềm chế, chính điều đó lại khiến người ta càng thêm khát khao một cách kỳ lạ.

Trường quay vốn đã yên tĩnh, sau khi cây roi ngựa xuất hiện dưới ánh đèn, không khí càng trở nên vi diệu khó tả.

Có một chút sợ hãi – sự sợ hãi bản năng trước công cụ trừng phạt – nhưng song song với đó là áp lực vô hình, âm thầm, dần dần gợi lên cảm giác mong chờ khó hiểu.

Gương mặt điển trai, biểu cảm lạnh lùng của người đàn ông cầm cây roi dài, cán roi chắc chắn vẽ nên những đường âm thanh sắc lạnh khi quất gió. Phần roi bẹp đầu còn khiến người ta dễ dàng tưởng tượng đến sự đau đớn mà nó mang lại.

Đó là sự kết hợp giữa uy quyền và gợi cảm, khiến người ta không tự chủ được mà muốn khuất phục. Khát khao bị điều khiển trỗi dậy từ tận đáy lòng, đến mức mọi sợ hãi và đau đớn đều trở thành thứ mà người ta sẵn sàng chấp nhận.

Đáng lẽ đây chỉ là một buổi chụp thử trang phục, nhưng không ai còn quan tâm đến trang điểm hay tạo hình nữa.

An Hứa Mạc đứng một bên nhìn, chợt hiểu ra câu nói của người nhân viên khi nãy – cây roi ngựa đó là được chuẩn bị riêng cho ngài Chu.

Chỉ có khí chất của hắn mới có thể hoàn toàn ăn nhập với đạo cụ như vậy.

An Hứa Mạc thật ra không hiểu rõ tại sao không khí xung quanh lại trở nên kỳ quái như vậy, cậu chỉ cảm thấy khi nhìn Chu Cẩn Trầm trong dáng vẻ đó, trong lòng mình bỗng trỗi dậy một cảm xúc rất khó diễn tả.

Hình ảnh hắn đứng trước ống kính khiến cậu bỗng nhớ đến một cảm giác đã từ rất lâu rồi – như thể mặt trời treo cao trên trời xanh, sáng rực rỡ chói chang.

Ấm áp, chói lòa... nhưng lại quá xa để có thể chạm tới.

Bên ngoài truyền đến tiếng động, An Hứa Mạc ngẩng đầu nhìn sang thì thấy người phụ trách dẫn theo một nhóm người bước vào. Trong số đó có hai nhiếp ảnh gia hàng đầu của Minh Ngu, và cả Doãn Hàn Tinh – người cậu vừa gặp lúc nãy.

Họ vừa trở về sau khi đi khảo sát bối cảnh ngoài đồng cỏ. Vừa vào trong, thấy Chu Cẩn Trầm đứng dưới ánh đèn spotlight, mọi người đều sững lại một chút. Đặc biệt là hai nhiếp ảnh gia – ánh mắt họ sáng rực.

Đi cuối cùng là Doãn Hàn Tinh. Anh ta liếc nhìn An Hứa Mạc đang đứng cạnh màn hình giám sát, sau đó chuyển ánh nhìn sang phía Chu Cẩn Trầm. Anh ta giơ tay sờ khóe môi, trong mắt thoáng hiện chút gì đó sâu xa khó đoán.

Buổi chụp thử của Chu Cẩn Trầm kết thúc. Khi hắn rời khỏi sân khấu, những người còn lại dường như vẫn chưa hoàn hồn. Người phụ trách và hai nhiếp ảnh gia lập tức đến xem lại những tấm hình vừa chụp, còn Chu Cẩn Trầm thì bước về phía An Hứa Mạc.

Hắn vẫn chưa thay đồ, trên tay vẫn cầm cây roi ngựa. Một nhân viên định tiến tới lấy lại nhưng hắn xua tay từ chối, còn nói thêm điều gì đó.

Khi Chu Cẩn Trầm đến gần An Hứa Mạc, khí chất quanh người hắn đã hoàn toàn khác với lúc đứng trước máy ảnh.

"Lát nữa sẽ đến lượt em chụp thử." Hai người có chênh lệch chiều cao, Chu Cẩn Trầm cúi mắt nhìn cậu: "Nhiếp ảnh gia của Minh Ngu khác với tạp chí khác, em không cần căng thẳng. Cứ nghe theo hướng dẫn của họ là được."

Giọng nói hắn vẫn trầm ổn như mọi khi, nhưng lại không hề tạo cảm giác xa cách: "Thả lỏng đi, đừng lo."

An Hứa Mạc ngẩng đầu nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu. Chu Cẩn Trầm liếc nhìn ra sau, thấy mọi người vẫn còn đang xem ảnh, lập tức đưa đồ trong tay cho cậu.

An Hứa Mạc đưa tay nhận lấy cây roi ngựa, nhưng trên mặt vẫn hiện rõ vẻ nghi hoặc.

"Em thích cái này?" Chu Cẩn Trầm hỏi rồi nhẹ nhàng vươn tay đặt lên mu bàn tay của An Hứa Mạc.

Găng tay da chạm lên da thịt cũng không truyền được nhiệt độ cơ thể, nhưng động tác của người đàn ông lại vô cùng nhẹ nhàng và chậm rãi. Hắn cẩn thận chỉnh lại tư thế cầm roi cho cậu, kiên nhẫn đến bất ngờ.

"Đây, cầm thế này, giữ chặt như vậy." Chu Cẩn Trầm vừa hướng dẫn vừa làm mẫu cho An Hứa Mạc xem cách cầm roi đúng chuẩn, sau đó buông tay để cậu tự thử.

"Nếu thích, lát nữa khi ra cảnh quay cưỡi ngựa ngoài trời có thể dùng."

Mắt An Hứa Mạc sáng rực: "Em cũng được dùng sao?"

"Ừ." Thấy vẻ mặt phấn khởi ấy, Chu Cẩn Trầm suýt nữa đưa tay lên xoa đầu cậu, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại đang có nhiều người, hắn đành nén lại ý định ấy: "Roi ngựa vốn là để dùng khi cưỡi ngựa mà."

Có nhân viên đến giúp An Hứa Mạc chỉnh trang lại lớp trang điểm. Cậu quyến luyến đưa trả cây roi ngựa, rõ ràng mới phút trước còn rất háo hức, giờ đã quên béng cả mong muốn ban đầu của mình.

Chẳng mấy chốc, người phụ trách gọi tên cậu. Trong ánh mắt dõi theo của Chu Cẩn Trầm, An Hứa Mạc bước đến chỗ dưới ánh đèn sân khấu và bắt đầu buổi chụp thử của mình.

Khác với lúc Chu Cẩn Trầm chụp, lần này người đảm nhiệm chính là hai nhiếp ảnh gia hàng đầu vừa đến, thay vì những người chụp dự phòng ban đầu. Một trong hai nhiếp ảnh gia tóc buộc đuôi ngựa nhanh chóng đưa ra nhiều yêu cầu tạo dáng cho An Hứa Mạc.

Ngoại hình và sự ăn ảnh của An Hứa Mạc vốn không tệ, nhưng khác với Chu Cẩn Trầm – người gần như bẩm sinh đã có thần thái – cậu vẫn cần một chút chỉ dẫn và trợ giúp để thực sự nhập tâm vào trạng thái quay chụp.

Khi An Hứa Mạc đang chụp, Chu Cẩn Trầm đứng ở phía không xa lặng lẽ theo dõi. Hắn vẫn khoác bộ áo choàng đen, ánh mắt từ lúc còn dịu dàng với em trai giờ đã lạnh lại khiến hắn trông có chút xa cách, như thể không ai dám đến gần.

Nhưng vẫn có người, vô cùng tự nhiên, lại tiến lại gần.

Chu Cẩn Trầm vừa liếc mắt đã thấy Doãn Hàn Tinh đứng bên cạnh.

Doãn Hàn Tinh giơ tay ra hiệu chào, mỉm cười nói: "Đừng cứ nhìn tôi như sắp ăn tươi nuốt sống thế chứ, ngài Chu."

Rồi anh ta nghiêng đầu, cười cười, hạ giọng đến mức chỉ hai người nghe được: "Biết đâu... sau này chúng ta còn có thể trở thành người một nhà nữa đấy."

 

Tác giả có lời muốn nói:

Xem thử có ai đoán được câu cuối cùng này ngụ ý gì không nè!

Tiểu Mạc (háo hức): Anh tôi nói rồi đấy, cây roi ngựa là để em dùng nhé ~

Anh trai (mặt lạnh tanh): Ừ.

Mọi người: ......??? Chúng tôi nghĩ hai người không định dùng theo cùng một kiểu đâu......

Thật ra, anh trai còn muốn dạy cậu một "kiểu khác" nữa cơ... nhưng mà, lại không nỡ.

Bình Luận (0)
Comment