Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 87

Mùa xuân, kết hôn – Một tương lai khác

“… Hay là, anh cưới em đi?” 

“Được.”

Lời đề nghị của Thẩm Vụ vốn chỉ là nửa đùa nửa thật, không ngờ Mạnh Hoài Chi lại thật sự đồng ý. Dù biết rõ đây chỉ là biểu cảm và giọng điệu thường ngày của anh, thái độ nghiêm túc ấy cũng không phải vì chuyện kết hôn nhưng trong lòng cậu vẫn không khỏi xao động. Cảm giác bồn chồn, bứt rứt đột ngột dâng lên, không cách nào nén xuống, chiếc máy chơi game trên tay bỗng trở nên vô vị. Thẩm Vụ quay mặt đi, để lại cho anh một góc nghiêng sắc sảo, vô cớ rút lại lời đã nói, “Ôi, em chỉ đùa thôi. Kết hôn là chuyện lớn, đâu thể đem ra giỡn. Phải nói dối ông em cũng thấy cắn rứt lương tâm lắm…”

Thẩm Vụ nghiêm túc nói, trong khi Mạnh Hoài Chi ngẩng đầu nhìn cậu, ai bảo cậu lại ngồi ngay trên bàn làm việc của anh cơ chứ. Thời gian lặng lẽ trôi, ánh mắt kia vẫn kiên định, không hề rời đi. Thẩm Vụ thậm chí còn thích ngắm đàn chim đang bay lượn ngoài cửa sổ hơn là cứ nhìn người khác chăm chú như vậy. Cuối cùng anh cụp mắt xuống, giọng lạnh lùng pha chút thờ ơ, “Lần sau em đừng đùa như vậy nữa.”

Thẩm Vụ lại cúi đầu, “Với lại, chuyện anh và em kết hôn anh không thấy lạ ư? Sao có thể chứ.”

“Thôi bỏ đi.” Mạnh Hoài Chi lật lật hồ sơ trên bàn, nhưng thực ra lại chẳng đọc được chữ nào, “Anh không nhất thiết phải kết hôn, những tin đồn em nghe được chỉ là do người ngoài thêu dệt quá mức thôi. Ông nội đã già rồi, không thể ép buộc anh được đâu.”

Thẩm Vụ trầm ngâm, “Anh mới hai mươi tư, ông sốt ruột làm gì?”

“Ông sợ anh ở vậy cả đời rồi cắt tóc đi tu.”

Thẩm Vụ bật cười giòn giã, càng lúc càng vui vẻ, chẳng rõ đang tưởng tượng ra viễn cảnh gì. “Chính vì biết anh không đùa nên em mới thấy buồn cười đó,” cậu thản nhiên giải thích sau tràng cười vật vã vừa rồi.

Mạnh Hoài Chi không để bụng, cũng không thắc mắc gì. Thẩm Vụ vô thức c*n m** d***, động tác nhỏ đến mức nếu không chú ý sẽ khó phát hiện ra. Lát sau, cậu lại hỏi, “Nếu anh không có hứng thú với ai, vậy sao lại vội vàng kết hôn như thế?”

Mạnh Hoài Chi đáp, “Ừ, không vội nữa.”

Cuộc đối thoại chẳng đi đến đâu. “Ồ,” Thẩm Vụ không nói gì nữa, cúi đầu chơi game.

Nghe tiếng lách cách vang lên đều đặn, Mạnh Hoài Chi thỉnh thoảng ngẩng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn đối phương. “Gần đây anh hai còn hỏi em có đang để ý ai ở trường hay không,” Thẩm Vụ lầm bầm. Mạnh Hoài Chi lắng tai nghe, tim cũng vô thức đập nhanh hơn.

Vì muốn để anh tò mò thêm, Thẩm Vụ chơi xong ván game mới đáp, “Em bảo không. Nhưng nghĩ lại, hình như em chưa bao giờ có hứng thú với con gái. Vậy thì…” Cậu nghiêng đầu nhìn Mạnh Hoài Chi, ánh mắt hai người lần đầu giao nhau. “Em không thể kết hôn với con gái, mà kết hôn với anh cũng không được. Lỡ em thích anh thật thì sao? Lúc đó liệu anh có tránh mặt em không? Hay sẽ cắt đứt mọi quan hệ với em, giống như đuổi việc fan cuồng trà trộn vào công ty của anh vậy.” Ngừng một chút, cậu lại vui vẻ nói tiếp, cặp mắt hoa đào cong lên, “Và không cho em ngồi lên bàn anh nữa.”

Câu nói nửa trêu nửa thật khiến Mạnh Hoài Chi thoáng trầm ngâm, nét mặt hơi cứng lại, “Sẽ không đâu.”

Thẩm Vụ tỏ vẻ thờ ơ, “Ồ ~ em cứ tưởng anh xấu tính lắm chứ.”

Cuộc trò chuyện của hai người giống như một tảng băng nổi trên mặt nước, tình cảm chân thành đều ẩn sâu dưới lớp băng dày. Bất chợt, Thẩm Vụ nhảy xuống khỏi bàn, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, vẫy vẫy bàn tay cầm máy chơi game, “Em về đây.” 

“… Ừm.”

***

Trong phòng chờ VIP tại sân bay Bắc Kinh, Mạnh Hoài Chi ngồi ngả lưng, vô thức gõ nhẹ chiếc vali bên cạnh, ánh mắt trôi vô định, suy nghĩ phiêu tán mông lung. Bảng điện tử đang hiển thị chuyến bay sang bên kia đại dương sắp đến giờ khởi hành, đưa anh rời khỏi Bắc Kinh, thoát khỏi mọi ràng buộc, tự do theo đuổi giấc mơ âm nhạc. Đây chính là điều anh hằng mơ ước, nhưng anh không thể kìm lòng, cuối cùng rút điện thoại ra, nhấn gọi. “Ông ơi… Nếu con cưới Thẩm Vụ, ông sẽ hài lòng chứ?”

“Hả? Hài lòng chứ, dù sao ông cũng từ bỏ hy vọng có chắt rồi.”

“Ông à, ông nghĩ em ấy có thích con không?”

Sau một khoảng lặng, Mạnh Chấn Thâm bất lực hỏi, “…Hai câu hỏi này có bị sai thứ tự không vậy? Nếu thằng bé không thích con thì cưới nhau được sao?”

“Không được ạ.” Mạnh Hoài Chi nghiêm túc trả lời, cũng không nói thêm được mấy câu.

Mạnh Chấn Thâm thở dài thườn thượt, “Thằng nhóc này thật là… Sao ông có thể thật sự ép con kết hôn? Nếu con thật sự muốn làm nhạc thì ông ngăn thế nào được? Con cũng đang trên đường ra nước ngoài học tập còn gì.”

“Đúng là con đi học,” Mạnh Hoài Chi ân cần đáp. “Cũng là vì không muốn cãi nhau với ông nữa.”

Mạnh Chấn Thâm cười khổ, “Nhiều khi cãi nhau cũng giúp bồi đắp tình cảm đấy chứ.”

Mạnh Hoài Chi hoàn toàn không hiểu ông đang đùa, “Ông nói đúng.”

Mạnh Chấn Thâm câm nín. Trầm ngâm một lát, cuối cùng ông cũng nhận ra cháu trai có gì đó bất thường, bèn trực tiếp hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì? Con với Vụ Vụ làm sao?”

“Ban đầu con định cưới em ấy để cho ông yên tâm.” Mạnh Hoài Chi ngập ngừng, rồi nói tiếp trước khi ông nổi cơn tam bành, “Nhưng em ấy cảm thấy không ổn, sợ sẽ thích con, sợ con không để ý tới em ấy nữa.”

“Con định làm thế thật à?”

“Con sẽ không làm thế.”

“Ừ. Hai đứa đã quen nhau lâu vậy rồi, có gì đâu mà xa cách? Dù con có phải lòng thằng bé thật thì nó cũng không để ý đâu, con đâu phải anh ruột nó.” Thấy Mạnh Hoài Chi không đáp, Mạnh Chấn Thâm đành hỏi tiếp, “Rồi sao nữa?”

Mạnh Hoài Chi hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Con đang ở sân bay.”

“Thế gọi cho ông làm gì? Tán gẫu à? Cả năm nay con nói với ông còn chưa nhiều bằng hôm nay đâu.”

Máu hài hước của Mạnh Hoài Chi không theo kịp ông nội, anh chỉ bình thản “Vâng” một tiếng. Thấy vậy, Mạnh Chấn Thâm nghiêm túc đi thẳng vào vấn đề, “Vậy con muốn hỏi gì?”

“…Con cũng không biết nữa.”

“Có muốn kết hôn không?”

“Có ạ.”

“Ai cũng được?”

“Dạ không.”

Mạnh Chấn Thâm bật cười, thở dài, “Con giống hệt bố con, thích được người lớn mai mối đúng không? Để ông chọn cho một người nhé.”

 “…Không phải như thế ạ.” Mạnh Hoài Chi thản nhiên đáp, nhưng khoảng lặng dài trước đó đã tỏ rõ sự do dự của anh. 

“Hủy vé đi,” Mạnh Chấn Thâm nói.

Đầu dây bên kia hồi lâu không có tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng bước chân, tiếng người nói chuyện xì xào và tiếng bánh xe lăn trên nền gạch mơ hồ vọng lại. “Con ra ngoài rồi,” chất giọng lạnh lùng của Mạnh Hoài Chi vang lên, hòa vào làn gió xuân mơn man. 

Mạnh Chấn Thâm định nói thêm nhưng bị tiếng đóng cửa xe cắt ngang. Chỉ nghe một giọng nam trung niên vang lên, tài xế taxi lạ mặt hỏi, “Cậu đi đâu? Lần đầu đến Bắc Kinh hả? Đến để học hay du lịch?” Người tài xế quay đầu, kiên nhẫn hỏi thăm vị khách kiệm lời, rồi giật mình, “Cậu đi đâu… Ơ, cậu có phải là…” Thanh niên tuấn tú trước mặt trông rất quen, phong thái tao nhã, lịch lãm hệt như một minh tinh nổi tiếng. “Ồ! Cậu là-“

Bất chợt, từ trong điện thoại của chàng trai vang lên tiếng cười sảng khoái. Không cần mở loa ngoài, giọng nói sang sảng của ông cụ đã vang vọng khắp khoang xe chật hẹp, “Đi đi, nhất định phải đưa Vụ Vụ về cho ông!”

Tài xế cao giọng hỏi lại, “Ca sĩ Mạnh, chúng ta đi đâu đây?”

Mạnh Hoài Chi khẽ mỉm cười, hiếm khi lại nói đùa, “Đi cầu hôn người tôi thích.”

Gió ấm lùa vào cửa sổ xe hé mở. Hôm nay là ngày năm tháng tư, sinh nhật thứ hai lăm của anh chưa đến, nhưng vẫn kịp đón sinh nhật thứ hai mốt của Thẩm Vụ. Hai người vẫn còn rất trẻ, còn cả một chặng đường dài phía trước. Gió cuốn theo cánh hoa rơi ngoài cửa kính, còn anh mang trong tim cả một mùa xuân, hướng về em.

Bình Luận (0)
Comment