Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 17

Thật không biết Lucy bị làm sao, động tác xuống ngựa của Giản Ưu khiến nó cảm thấy khó chịu, khi Giản Ưu đang xuống thì nó đột nhiên vùng lên, thậm chí chạy đi, thế là Giản Ưu đổ cả người xuống Cận An. May là Cận An phản ứng rất kịp thời, giang hai tay ra bảo vệ, an toàn ôm cô xuống.

Nhưng lực lao xuống khiến cả cơ thể Giản Ưu dính sát vào Cận An, còn thân thiết hơn cả lúc đứng trên đất, làm cô không thể không nhìn trời than thở, thế nào mà khéo đến vậy.

Cận An ngược lại không thấy có phản ứng gì đặc biệt, rất lịch sự lùi ra, hỏi cô, "Không sao chứ?" Tuy nhiên, nếu ai đó có thể chui vào ý thức của anh, sẽ thấy trong đầu anh đang vô cùng rối loạn, hình ảnh Giản Ưu lại hiện lên vô cùng rõ ràng trong ý thức.

Giản Ưu lắc đầu, "Thật sự rất cám ơn anh, Ansel", sau đó cười khổ, "Có điều, tôi thấy là bây giờ tôi còn chưa có thiên phú cưỡi ngựa. Xem mọi người cưỡi có lẽ tốt hơn".

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Cận An lại hỏi cô, "Tôi cưỡi cùng cô, thế nào?", nói xong, Cận An liền có cảm giác nhất định chỗ nào đó đã có vấn đề, anh không phải người dễ dàng thân cận với người khác, càng không nói đến chuyện tiếp xúc cơ thể. Lúc ngồi tàu hỏa cũng là tình huống đặc biệt, nhưng cho người khác cùng cưỡi ngựa lại do chính anh nói, chẳng nhẽ, mới có mấy ngày, nội tâm anh đã tiếp nhận Giản Ưu nhanh hơn cả đầu anh sao? Cho nên mới ngày càng có thể mở rộng trái tim phòng bị với cô?

Anh không biết, nhưng anh cũng không vì thế mà sầu não và bất an, dường như anh bằng lòng chấp nhận tình huống ấy, thế nên, sau khi kinh ngạc, Cận An chỉ mỉm cười nhìn Giản Ưu, đồng thời vươn tay ra với cô.

Giản Ưu cũng ngạc nhiên, nhưng, cô nhìn Cận An, lại phát hiện mình không thể từ chối, cho nên, cô đưa tay cho Cận An, tiếp đó, cô liền cảm nhận được bàn tay ấm áp kia nắm lấy tay cô, cảm giác đó khó có thể biểu đạt bằng ngôn từ, cô chỉ thấy như vậy rất tốt.

Động tác lên ngựa của Cận An lưu loát tự nhiên, ngồi vững trên lưng ngựa, sau đó nhẹ nhàng kéo Giản Ưu lên, để cô tựa người ngồi trước anh, sau khi nhận thấy sự cứng ngắc không tự chủ của cô, anh vỗ lưng cô nói, "Yên tâm, tôi giữ cô rồi, không sao đâu."

Đợi cô hơi thả lỏng, anh khẽ cười, hai tay cầm tay cô để cô nắm lấy dây cương, sau đó tay mình đè lên, "Tôi sẽ đi từ từ, đừng sợ."

Theo động tác cưỡi ngựa thuần thục của anh, Giản Ưu cũng hoàn toàn được thả lỏng. Khác là, anh không giống bạn cô, cô có thể nhận thấy sự quan tâm và để ý của anh với cô, cho nên chỉ cần cô có chút xíu không thoải mái nào, anh sẽ lập tức nắm chặt tay cô, dịu dàng động viên.

Dần dần cô cũng quên cả sự cứng ngắc của cơ thể, quên đi nỗi sợ hãi trong thâm tâm, bắt đầu hưởng thụ niềm vui được người khác cho cưỡi ngựa. Ngồi trên lưng ngựa ngắm cảnh khác với việc đi trên mặt đất, gió hơi lạnh, ngồi trước ngực anh có cảm giác thật an lòng.

Cận An thấy cô bình tĩnh lại, bản thân cũng không ngờ lại thở phào, có điều vẫn bảo vệ cô trong vòng tay, ổn định trên lưng ngựa.

Bọn họ cũng không chú ý, Derrick và Terry đã hoàn thành xong khóa học, Terry đã ngồi trên lưng chú ngựa con dưới sự giúp đỡ của Derrick, cậu vô cùng vui vẻ, thế là liền muốn chia sẻ với người khác, vội vàng nhìn bốn phía tìm Miêu Miêu và chú Ansel nhà cậu.

Sau đó, Terry liền phát hiện hai người đang cùng cưỡi chung ngựa, cậu mở to hai mắt, miệng tròn xoe, "Miêu Miêu và chú Ansel..." Terry có cảm giác trái tim bé nhỏ của mình đập rất nhanh! Cậu rất kích động, hình ảnh này quá giống với hình ảnh cậu thấy trước đây trên phim ảnh hoặc trên Wein.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, trên bãi cỏ xanh tươi, nữ chính xinh đẹp được nam chính khôi ngô tuấn tú ôm lên ngựa, sau đó nam chính với tư thế hiên nganh nhảy lên ngựa, ôm nữ chính trước ngực, cùng cưỡi chung một con ngựa, bước đi chậm rãi đến cuộc sống tốt đẹp phía trước.

Ôm tâm tình muốn được chia sẻ, Terry lập tức nói với Derrick, còn Derrick đã sớm thấy hành động của Cận An và Giản Ưu, đồng thời ông ta còn thấy cảnh tượng này rất vui tai vui mắt, cực kỳ ungr hộ, kiên quyết không làm bóng đèn quấy phá người ta nói chuyện yêu đương, cho nên ông ta nói với Terry, "Katrina và Ansel đang nói chuyện tình cảm, chúng ta qua đó cưỡi ngựa, không nên quấy rầy họ."

Terry gật đầu, "Đúng, đúng, chú Derrick nói quá đúng."

Vì vậy, dưới tình huống Cận An và Giản Ưu không biết gì, hai người đã bị Terry và Derrick định nghĩa thành người yêu của nhau, tin rằng sau khi bọn họ quay lại, được Derrick cho hay, tất nhiên Laura cũng sẽ cho rằng là vậy.

So với thời gian nghỉ dưỡng thảnh thơi bình yên trong nông trường ở nước M, đám người Lâm Trường Ca ở nước Z vẫn đang phiền não vì sự việc của Thân Tinh. Trước đó, Thân Tinh đầu tiên đưa ra thông tin tuyên bố chuyện của mình và "Ansel" trên Wein, sau đó còn nói muốn tổ chức họp báo, đồng thời sẽ cùng "Ansel" xuất hiện.

Chuyện thế này, mọi người chỉ cần hơi suy nghĩ sẽ đoán được thực hư trong đó, song, người của vòng giải trí quan tâm đến đó là câu chuyện đó có bùng nổ hay không chứ không để ý đến thật giả, với chuyện lần này của Thân Tinh, nó đã rất bùng nổ. Hơn nữa, trong số này, không phải không có người biết chân tướng, họ chen một chân vào, nhiều hơn là có cùng mục tiêu với Thân Tinh, chính là buốn bức Cận An ra mặt.

Xảy ra chuyện như thế, muốn cho người khác biết thật giả, đơn giản nhất là người trong cuộc mở họp báo. Cho dù Cận An đã rút khỏi vòng giải trí, nhưng xuất hiện sự việc có liên quan đến danh tiếng của bản thân, còn ầm ĩ đến mức này, đi ra làm sáng tỏ có khó vậy sao? Cho nên rất nhiều người ôm suy nghĩ ấy, đều xen vào chuyện này.

Trên thực tế, rất nhiều người đều từng đến khuyên Lâm Trường Ca, bảo anh ta gọi Cận An về, mở cuộc họp báo, đứng ra làm sáng tỏ chuyện này, đây là cách nhanh nhất giải quyết vấn đề.

Chẳng lẽ Lâm Trường Ca không hiểu sao? Anh ta đương nhiên hiểu, nhưng anh ta là người hiểu rõ tình huống của Cận An bây giờ nhất, anh ta có thể làm ra chuyện khiến Cận An càng khó chịu đau khổ nữa sao? Huống hồ, sau chuyến bay đến nước M thăm Cận An, trong lòng anh ta có dự cảm xấu, nếu trong quá trình trị liệu cho Cận An mà tiếp tục xảy ra những chuyện tương tự, tâm lý Cận An sẽ càng tổn thương nghiêm trọng hơn, cuối cùng, Cận An sẽ tách xa khỏi vòng giải trí, không có ngày trở về.

Do vậy, Lâm Trường Ca chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ cách giải quyết sự việc của Thân Tinh. Muốn giải quyết cũng đơn giản, trừ người liên quan là Cận An ra, không phải còn có Thân Tinh sao? Chỉ cần Thân Tinh thừa nhận rằng đó là do cô ta bịa đặt, vậy thì mặc kệ người khác có tin hay không, chuyện này bước đầu cũng được giải quyết, sau đó thực hiện hoạt động quan hệ xã hội thỏa đáng, chuyện này coi như qua.

Vì vậy, trước khi đến nước M Lâm Trường Ca cũng đã cho người đi gặp Thân Tinh, đáng tiếc người trở về nói với Lâm Trường Ca, muốn Thân Tinh đổi lời cũng đơn giản, để cho cô ta gặp Ansel, cho bọn họ nói chuyện mặt đối mặt, chỉ cần công ty Phi Dương làm được, cô ta sẽ mở họp báo tuyên bố tất cả đều là lời bịa đặt của cô ta.

Người Lâm Trường Ca phái đi cũng đã dùng rất nhiều điều kiện với Thân Tinh, cũng sử dụng một vài thủ đoạn nhỏ, ví dụ như ghi âm làm bằng chứng chứng minh Thân Tinh bịa đặt, nhưng anh ta thật không ngờ Thân Tinh lại là kẻ dối trá thận trọng, nói chuyện rất cẩn thận, mặc dù ý tứ đằng sau mọi người đều rõ ràng. Người đó không còn cách nào, chỉ có thể quay về nhận tội với Lâm Trường Ca.

Sau khi Lâm Trường Ca nghe xong, mặt không chút thay đổi, cây bút xoay chuyển trên tay, một lúc sau, anh ta mới nói với cấp dưới, "Cậu liên lạc với Thân Tinh, sắp xếp thời gian gặp mặt của tôi với cô ta."

"Ông chủ, anh" anh ta rất muốn nói, Thân Tinh kia mắc bệnh thần kinh, nói với cô ta hoàn toàn không thể thông hiểu, cô ta chỉ kiên định một điều, vì để gặp được Ansel, cái gì cô ta cũng dám nói, nếu không thì không có gì để nói hết. Thật không biết vì sao một chuyện rõ ràng mọi người đều biết là giả, tới hôm nay lại bị xào xáo thành thế này!

Lâm Trường Ca phất tay, "Cứ đi sắp xếp đi." Dù thế nào, anh ta vẫn phải xem có thể ra tay từ phía Thân Tinh không. "Đúng rồi, cậu cho người theo dõi Thân Tinh, xem cô ta có liên lạc với ai không, trước đó cô ta dám nói "Ansel" sẽ xuất hiện cùng mình, chứng minh phía sau cô ta có người, tôi muốn xem "Ansel" này là ai!"
Anh chàng cấp dưới còn biết thế nào, đành phải nghe theo lời ông chủ, nhưng anh ta cũng mong đợi ông chủ đại phát thần uy, giải quyết con mụ mắc bệnh kia, để thế giới của bọn họ trở lại bình thường.

Hành động của cấp dưới rất nhanh, anh ta vừa ra khỏi phòng làm việc của Lâm Trường Ca, tìm đến người dưới, bảo họ giả làm đội săn ảnh theo dõi ở gần nhà Thân Tinh, cần phải tìm được "Ansel" trong miệng Thân Tinh. Còn anh ta cũng về chỗ ngồi phía sau, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Thân Tinh.

Một giọng nói lười biếng quyến rũ vang lên, "Anh Trần, lại là anh à? Sao thế, anh đã đồng ý với điều kiện của tôi rồi ư?" Bên kia, Thân Tinh đang ngồi trên giường sơn móng tay, màu tím quỷ dị, làm nổi lên làn da có hơi xanh xao, ánh mắt u tối khiến người khác phải nổi da gà.

Anh Trần sau khi hít sâu mới nói, "Cô Thân, ông chủ của tôi muốn gặp cô."
Thân Tinh giễu cợt, "Ông chủ? Tôi không muốn gặp, người tôi muốn gặp là ai, anh biết rồi đấy, trừ anh ấy ra, tôi không muốn gặp bất kỳ ai."

Anh Trần lẩm nhẩm mình phải tỉnh táo mấy lần, lại lên tiếng, "Cô Thân, ông chủ của chúng tôi là Lâm Trường Ca, người phụ trách công ty Phi Dương, có quan hệ thân thiết với người mà cô muốn gặp. Vậy, cô Thân, chuyện hẹn gặp ông chủ tôi, cô thấy thế nào?"

Ánh mắt Thân Tinh vừa lạnh lùng vừa thâm trầm, cô ta mặt không đổi bỏ lọ sơn xuống, đứng dậy, đi tới bức chân dung to lớn gắn trên tường, dính sát cả người vào đó, miệng nói, "Ngày mai, nhà hàng Cảnh Hồng Lộ An Lộ, đúng mười một giờ, tôi sẽ đến."

"Ông chủ tôi nói không có vấn đề, tôi sẽ gửi tin nhắn đến cho cô Thân." Anh Trần không đợi Thân Tinh trả lời, ấn mạnh vào nút kết thúc cuộc gọi, anh ta cười lạnh, "Coi mình là nhân vật lớn à?" Dám giở mặt đó ra với anh ta, nếu không phải sự việc này xảy ra phát triển đến mức khó hiểu, ảnh hưởng đến ông chủ và cả công ty, nhân vật nhỏ này đã sớm bị bọn họ hủy hoại không biết bao nhiêu lần. Ngắt điện thoại của Thân Tinh, anh ta cười khẩy, gọi điện báo cáo về cuộc gặp mặt cho Lâm Trường Ca.

Lâm Trường Ca nghe xong, gật đầu tỏ ý đã biết.

Chờ ngày mai đi gặp Thân Tinh kia.
Bình Luận (0)
Comment