Viện phúc lợi trẻ em khuyết tật đã có hơn ba mươi năm lịch sử, viện trưởng là bà Miller đôn hậu và thân cận.
Bà Miller góa chồng từ khi còn rất trẻ, cũng không có con, toàn bộ suy nghĩ khi đó đều đặt ở nhà thờ, nghe giảng đạo, thậm chí đã nghĩ tới việc trở thành một tu sĩ. Sau đó ngẫu nhiên gặp được những đứa trẻ khuyết tật đáng thương bị vứt bỏ, bà liền có suy nghĩ muốn giúp đỡ chúng, dùng chính số tiền mình góp nhặt nhiều năm xây dựng lên viện phúc lợi này, thu lưu một nhóm trẻ em khuyết tật.
Sau này được chính phủ cùng những nhà từ thiện khác trong thành phố C ủng hộ và trợ cấp, mọi phương diện của viện phúc lợi đều rất tốt, hằng năm đều nhận được quyên góp từ xí nghiệp địa phương, bởi vậy viện phúc lợi mới có thể duy trì tới hôm nay.
Khoảng hai năm trước Giản Ưu đã đến đây, lúc ấy viện phúc lợi có một đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ, xin giúp đỡ từ tổ chức tư vấn tâm lý miễn phí của thành phố C, Giản Ưu là một thành viên trong tổ chức đó, cô liền được phái đến đây.
Về sau cứ cách một khoảng thời gian Giản Ưu lại tới đây làm tình nguyện viên, dĩ nhiên, công việc của cô là hỗ trợ tâm lý cho bọn trẻ, vì bản thân có khiếm khuyết bên chúng thường nhạy cảm hơn những đứa bình thường, tâm trạng cũng yếu ớt hơn, cho dù có là đứa trẻ kiên cường đi chăng nữa.
Bà Miller chờ hai người ở cửa phòng viện trưởng, tự dẫn họ vào bên trong, đồng thời đưa lên tách trà trái cây thơm dịu. Bà cười rất hiền lành thân thiết, mỗi động tác đều vô cùng khéo léo, là một phu nhân cực kỳ có tu dưỡng. Đầu tiên bà gửi lời hoan nghênh Giản Ưu và Cận An, nghe Giản Ưu giới thiệu Cận An, sau khi chào hỏi mới nói chuyện cùng họ.
Bà ấy nói: "Bọn trẻ đều rất nhớ cô Katrina, mấy hôm trước còn hỏi tại sao cô Katrina còn chưa đến gặp chúng đấy."
Giản Ưu cười nói: "Không phải hôm nay đã đến rồi sao? Còn mang đến cho chúng một người thấy rất đẹp trai."
Bà Miller nhìn Cận An, có chút ranh mãnh gật đầu, cười nói: "Quả thật đẹp trai. Được rồi, hai người cũng đến chỗ bọn trẻ đi, chúng ta lát nữa nói chuyện sau. Hy vọng hai người có một ngày vui vẻ."
"Bà cũng vậy."
Bà Miller đưa bọn họ ra ngoài, Giản Ưu dẫn Cận An đi vào bên trong viện, chào hỏi với thầy cô và cả những người làm việc trong viện phúc lợi, bước vào một lớp học, hiện giờ bên trong vẫn chưa có ai. Họ đi tới bên cửa sổ, cúi xuống nhìn, đúng lúc có thể thấy bọn trẻ trong vườn.
Giản Ưu nói khẽ: "Thật ra trẻ em trong viện phúc lợi không nhiều, không đến một trăm đứa, chúng được chia làm năm lớp, mỗi lớp khoảng mười đứa, như thế sẽ tiện cho thầy cô chăm nom, bọn chúng đều rất ngoan ngoãn nghe lời, lanh lợi thật khiến người ta thương yêu. Thầy cô và nhân viên ở đây đều là người hòa nhã dễ gần lại có lòng kiên nhẫn. Ở đây, anh sẽ thấy thời gian trôi qua rất chậm, tất cả đều lộ ra sự điềm đạm."
"Cô rất thích nơi này." Cận An nhìn gò má ôn nhu của cô nói.
Giản Ưu quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, trên cả khuôn mặt đều lộ ra nét dịu dàng, cô cười, "Đúng vậy, tôi rất thích nơi này. Vậy, hôm nay anh có bằng lòng làm thầy giáo ở đây một ngày không?"
Kỳ thật Cận An muốn nói có phải cô hỏi điều này hơi muộn, đã kéo anh đến tận đây, cũng đã nói với viện trưởng, giờ mới hỏi đến suy nghĩ của anh, anh còn có thể từ chối ư? Nhưng anh cảm thấy nói ra điều này dường như sẽ phá hỏng thứ gì đó xinh đẹp, cho nên anh nói: "Tất nhiên tôi bằng lòng."
"Thế thì, hôm nay anh chính là giáo viên dạy nghệ thuật của bọn trẻ." Giản Ưu muốn Cận An dạy cho bọn trẻ về nghệ thuật, nghệ thuật ở đây tự nhiên cũng có những chỗ khác biệt.
Cận An nhìn Giản Ưu, có phần hiểu ra vì sao cô lại dẫn anh đến đây. Buổi tối hôm đó, anh tự hỏi rất nhiều điều, tuy đầu mối đã lần ra, thế nhưng anh nghĩ, anh sẽ từ từ đi ra khỏi thế giới cô độc mà anh rất an tâm, mà thực ra đó chỉ là thế giới cách biệt mình và những người khác.
"Được."
Bọn trẻ đã được giáo viên đưa về phòng học. Hôm nay kỳ thực không chỉ Giản Ưu và Cận An đến làm tình nguyện viên, viện phúc lợi thường xuyên nhận được rất nhiều người tình nguyện, có người tự tìm đến, cũng có người được tổ chức phái đến. Hiện tại đúng lúc sinh viên đại học được tổ chức tình nguyện phái đến làm tình nguyên viên.
Cho nên Giản Ưu và Cận An chỉ cần phụ trách một lớp gồm mười tám đứa trẻ, song Giản Ưu cũng có những chuyện khác vướng bận, ví dụ như giúp đỡ viện phúc lợi phát hiện những đứa bé gặp vấn đề tâm lý, bởi vậy, mười tám đứa trẻ chỉ có Cận An và hai giáo viên của chúng phụ trách.
Cận An phát hiện trong số mười tám đứa trẻ điếc tai có những đứa còn bị mù hoặc câm. Trong một lúc anh có hơi luống cuống, không biết nên làm như thế nào, hai giáo viên kia cũng giúp đỡ anh, nói cho anh một vài tình huống cần chú ý.
Cận An nhìn mười tám đứa trẻ, trong lòng có cảm thụ khó nói. Với người tai điếc, họ mất đi không chỉ là khả năng lắng nghe âm thanh, vì tai điếc, họ rất khó giao lưu với người khác, vì không nghe được âm thanh, họ muốn nói cũng rất khó khăn, dù rằng khí quản của họ hoàn hảo.
Cho dù có thể nói, cũng chỉ có thể để người khác nghe hiểu lời mình, còn mình lại không nghe được, cũng không cách nào hiểu được lời người khác, cho nên phải giao lưu với họ thế nào là điều khó khăn nhất, cũng là vấn đề khó giải quyết Cận An cần nghĩ biện pháp lúc này. Nhất là ở đây còn có mấy đứa trẻ bị mù, chúng vừa không thể nghe vừa không thể thấy động tác của anh.
Tiếp đó bọn trẻ ngây ngô nhìn Cận An đứng trước mặt, ba đứa trẻ không nhìn được cũng mở to cặp mắt, thỉnh thoảng phát ra những tiếng ya ya, không biết chúng muốn nói gì. Cận An nhìn vào ánh mắt sáng ngời của chúng, tuy trong đó có ba cặp mắt trống rỗng, trong lòng toát lên nỗi chua xót.
Suy nghĩ một chút, anh bước vào giữa bọn trẻ, nắm lấy tay từng đứa, nhận được những nụ cười sáng lạn vui vẻ, cho dù chúng không nghe được, không nhìn được, thậm chí không nói được, nhưng chúng vẫn có nụ cười tinh khiết xinh đẹp. Sau khi nắm tay từng đứa một, Cận An ngồi xuống giữa vòng vây bọn trẻ, mười tám đứa trẻ theo sự hướng dẫn của Cận An và hai giáo viên ngồi xung quanh Cận An thành một vòng tròn.
Cận An nghĩ rất lâu, anh không biết suy nghĩ của mình có phải quá lý tưởng hóa hay không, cũng mặc kệ nó có khiến người khác chê cười hay không, anh chỉ muốn thử một lần, thử để những đứa trẻ không nghe được cảm nhận âm nhạc, cảm nhận âm thanh, đây cũng là "nghệ thuật" duy nhất của anh. Anh cầm lấy một cái bảng, viết lên hai chữ âm nhạc, để những đứa trẻ có thể nhìn xem, sau đó nắm lấy tay ba đứa trẻ không nhìn được, viết lên tay chúng hai chữ âm nhạc.
Anh biết bọn trẻ vẫn ngơ ngác như cũ, nhưng anh muốn chúng hiểu rõ hai chữ này trước, hai giáo viên cũng nói với anh, bọn trẻ đều đã học thủ ngữ, môi ngữ, hoặc chữ nổi, xã hội bây giờ phát triển, càng có nhiều phương pháp và công cụ giúp đỡ người khuyết tật, đây là tin vui của họ.
Cận An biết, âm nhạc không chỉ là dùng tai để cảm nhận, cả cơ thể đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của âm nhạc, anh không có cách nào làm chúng nghe được giai điệu, nhưng có thể cho chúng cảm nhận những dao động của âm nhạc. Anh ôm lấy ba đứa trẻ bị mù, xoa đầu chúng, sau đó làm một động tác tay đơn giản để những đứa trẻ có thể nhìn nhìn vào anh, anh nắm bàn tay một đứa trẻ vỗ vào nhau, luân phiên cho ba đứa, anh ra hiệu những đứa trẻ khác cùng vỗ một cái, tiếp theo là vỗ hai cái, ba cái...
Cuộc sống của bọn trẻ rất đơn giản, chỉ đơn giản như vỗ tay cũng có thể khiến chúng tìm được niềm vui, Cận An thay đổi tần suất, bọn trẻ cũng bắt chước theo, với ba đứa trẻ kia, Cận An chỉ có thể chạm nhẹ trên lưng chúng, để chúng biết phải vỗ thế nào, khiến chúng cười rực rỡ, mặc dù tay vỗ đỏ cả lên.
Khi Giản Ưu trở về, vừa nhìn đã hiểu Cận An muốn làm gì, cô cười lại đi ra ngoài, đến phòng viện trưởng mượn bốn cái loa nhỏ và phát phát đĩa, nhờ một ông chú hỗ trợ xách về phòng học. Khi cô quay lại lớp học, bọn trẻ vẫn đang vỗ tay, Giản Ưu mơ hồ nghe ra giai điệu từ những tiếng vỗ của chúng.
Cận An thấy Giản Ưu mang trang bị đến, tức khắc liền nở nụ cười, anh không nhịn được tiến lên ôm chầm lấy cô.
Đây là một bài hát mạnh mẽ, tiết tấu thanh thoát vang dội, bọn trẻ chia làm bốn tổ, tự đặt tay lên loa, khi âm nhạc vang lên, cái loa chấn động, ban đầu bọn trẻ đều sợ hãi rụt tay về, không lâu sau lại tò mò vươn tay ra chạm, sau đó họ phát hiện ngoài cái tay chạm lên loa, bọn trẻ còn dựa theo rung động của loa vỗ tay lên sàn nhà hoặc lên bắp đùi, chúng có thể cảm nhận được âm nhạc, vì sao trước kia họ không nghĩ tới điều này?
Tuy rằng bọn trẻ u mê, nhưng dường như đã có chút hiểu trò chơi vỗ tay vừa rồi là có ý gì, sau đó lại được Cận An chỉ cho hai chữ âm nhạc, trái tim cảm nhận chữ viết trên tay, đã có chút hiểu "âm nhạc" là gì.
Lúc hai người phải đi, bọn trẻ đều luyến tiếc Cận An, bởi vì hôm nay là một ngày mới lạ với chúng, chúng rối rít vây quanh Cận An, kéo lấy quần áo anh, cuối cùng được thầy cô an ủi, biết rằng thật sự phải chia tay. Cận An ôm lấy từng đứa, hôn mỗi đứa một cái mới cùng Giản Ưu rời đi, lần sau anh sẽ đến.
Trên đường trở về, Cận An nói: "Cám ơn cô đã dẫn tôi tới đây, hôm nay tôi cảm nhận được rất nhiều."
Vừa lúc ánh mắt họ giao nhau, Giản Ưu có thể trông thấy sự rực rỡ lóng lánh sâu trong mắt anh, sau đó cô quay ra nhìn thẳng phía trước, chăm chú lái xe, không đáp lại Cận An, nhưng trên môi lại nở nụ cười.
Cận An cũng không lưu tâm, hai người ngồi cùng nhau trong bầu không khí ăn ý kỳ dị lái xe về.
Đến tối, Cận An cuối cùng đã mở ra một cặp va li hành lý khác anh mang đến nước M, một va li anh chưa từng mở, trong đó có rất nhiều giấy tờ, tất cả đều là nhạc phổ, có những trang còn có cả ca từ, có những trang thì không, có một ổ cứng di động về tư liệu âm nhạc, cùng một số sách vở liên quan, mấy thứ này, ban đầu anh không định mang đi, nhưng khoảnh khắc trước khi đi, anh vẫn mang theo.
Cận An cầm xấp giấy, lật từng trang, mặt trên có những ca khúc đã phát hành, cũng có ca khúc thì chưa, trang mới nhất là vào cuối tháng 11 năm ngoái viết ca khúc "Trọn đời với ca hát", khi đó anh đã muốn rời khỏi vòng giải trí, tự cho rằng vòng giải trí khiến anh phải dứt bỏ âm nhạc mà mình yêu nhất, nhưng giờ này mới phát hiện là chính anh đã từ bỏ âm nhạc.
Thậm chí mạnh mẽ ép bản thân phải quên âm nhạc, cũng bởi vậy khiến anh mắc hội chứng mất tiếng, mỗi khi muốn hát lại khong phát ra được thanh âm nào, điều này đâu có quan hệ gì với vòng giải trí, nó chỉ là một cái cớ để anh có thể quang minh chính đại rút khỏi vòng giải trí - anh không thể hát, vì vậy làm sao có thể không đi? Giờ anh mới phát hiện hóa ra mình nực cười như thế.
Cận An lấy ra tờ giấy mới, rải nó lên mặt bàn, vuốt ve trang giấy rồi mới cầm bút chậm rãi vẽ ra khuông nhạc, những nét đầu tiên đều vô cùng thành kính, nhanh chóng, khuông nhạc trên phổ nhạc tạo thành một giai điệu động lòng người, cuối cùng, Cận An viết vào chỗ trống hàng trên cùng - Bright Day, một ngày tươi sáng, gửi đến những tiểu Thiên sứ âm nhạc đáng yêu nhất.
Anh nghĩ, vào giờ phút này, anh cầm lấy âm nhạc một lần nữa, nó là một bộ phận trong cuộc sống của anh, chẳng qua hiện tại nó vứt đi cái áo khoác ngoài là vòng giải trí mà thôi, nhưng nó vẫn là âm nhạc anh yêu tha thiết.