Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 45

Khi một việc không có cách nào che giấu thì việc chủ động tiết lộ sẽ tốt hơn. Cũng tỷ như, không biết từ lúc nào, chỉ có thể cảm thán các phóng viên thật "thính tai tinh mắt", chuyện Giản Ưu có thai bị đưa ra.

Vì không muốn phóng viên cả ngày đi xung quanh mình, sau khi Cận An và Lâm Trường Ca thương lượng liền công bố thẳng thừng, cũng nói rằng sau khi sinh sẽ nói với mọi người, như vậy sẽ không bị phóng viên nhằm vào mà bao giờ cũng nằm trong dự liệu có thể chấp nhận.

Không biết có phải bây giờ vì Cận An bằng lòng xuất hiện trước mặt công chúng nhiều hơn, không né tránh như trước, quan hệ với truyền thông được Lâm Trường Ca thiết lập không tồi, các phóng viên bằng lòng lui một bước, vì vậy ảnh hưởng với cuộc sống của họ có thể tiếp nhận.

Hiên giờ, Cận An có con gái yêu, tin tức hiển nhiên sẽ tuân thủ lời hứa công bố với bên ngoài, thế là bức ảnh tiểu bảo bối được bố ôm đăng lên trang web và Wein, các phóng viên đưa quà đến, trên web phần lớn là fan hâm mộ chúc mừng con gái yêu của thần tượng, lời chúc kéo dài đến mấy trang.

Tiệc đầy tháng cũng đã định ra, địa điểm là nhà hàng Thượng Duyệt, khách mời là những người bạn tương giao nhiều năm của Cận An, nhân viên công ty, Raymon và Sulla nhận được tin cũng tới ngay.

Mặc dù tiểu bảo bối xuất hiện sớm trên thế giới này, sinh ra yếu nhược, nhưng được cả nhà Cận An hết lòng chăm sóc, đến giờ, tiểu bảo bối được đầy tháng không còn nhăn nhúm như hồi mới sinh, càng lớn càng xinh xắn.

Vào hôm tiệc đầy tháng, Lâm Trường Ca và Kiều Tấn Vũ lái xe tới đón một nhà sáu miệng, vì có thêm Raymon và Sulla mà. Giản Ưu ôm tiểu bảo bối được bao bọc đi ra, giờ đã là tháng Mười, thời tiết dần lạnh, tiểu bảo bối cần được giữ ấm cẩn thận.

Cận An dắt tay Terry, từ sau khi có em gái cậu nhóc càng có trách nhiệm, hơn nữa ngày nào cũng cười híp mắt, cậu mặc một bộ đồ đôi anh em với em gái, một chú gấu trúc dễ thương in trên áo, bản thân cậu cũng đã giống một chú gấu trúc moe rồi. Trên lưng cậu đeo một cái cặp nhỏ, khi hỏi bên trong là gì, cậu sẽ kiêu ngạo nói "bảo vật" bên trong, có bình sữa, yếm, mền của em gái...

Trên áo tiểu bảo bối cũng có một bé gấu trúc con, hai bàn tay bé nhỏ nắm lại đặt bên má, rất dễ thương, lại còn ngủ rất ngọt.

Cả nhà cùng cười, hạnh phúc dường nào, họ lên xe đến nhà hàng Thượng Duyệt. Cùng lúc ở một ngôi biệt thự nào đó, ba chiếc xe con cũng đi về hướng nhà hàng Thượng Duyệt.

Cận An bao hẳn một gian trong nhà hàng Thượng Duyệt để mở tiệc, bên ngoài gian đặt bức ảnh gia đình sáu người có Raymon và Sulla, ngoài ra còn ảnh gia đình bốn người, hai anh em và hình tiểu bảo bối riêng, tổng cộng sáu tấm, khách mời đều dừng bước lại xem, dồn dập khen ngợi tiểu bảo bối xinh xắn.

Nhận được lời mời đến dự phần lớn là người trong vòng giải trí, khiêm tốn thê snafo cũng là ngôi sao lấp lánh, lần này Cận An cũng cố ý mời cả phóng viên, để tránh họ nghĩ hết biện pháp chạy vào làm rối loạn tình hình. Dù sao cũng không nên xem thường tấm thân bất tử và sức chiến đấu siêu cường của phóng viên, đôi khi một phóng viên có thể gánh được mấy tay bảo vệ.

Cho dù nói thế nào, tiệc đầy tháng đáng mừng sẽ bắt đầu đúng giờ. Lúc này, ba chiếc xe dừng lại bên ngoài nhà hàng Thượng Duyệt, những người ăn mặc sa hoa, phong thái kiêu kỳ bước xuống. Họ ngẩng đầu nhìn Thượng Duyệt, trong mắt có chút xem thường, hai người trung niên đỡ một người phụ nữ có tuổi xuống xe, đáng tiếc bị bà ta ngăn cản, hai người trẻ tuổi liền qua đỡ bà ta, một nam một nữ, đều gọi "Bà nội".

Người phụ nữ có tuổi đó nói: "Đi, vào trong." Đám người kia liền lục tục đi vào nhà hàng, quản lý sảnh hình như nhận ra những người đó, vội vàng bắt chuyện: "Lão thái thái, hôm nay ngài hạ cố đến đây, thật vinh hạnh cho chúng tôi."

Ánh mắt lão thái thái chuyển sang quản lý, nhưng rất lạnh nhạt, "Tiệc đầy tháng của Cận An tổ chức ở gian nào?"

Quản lý nhà hàng giật nẩy người, trong lòng anh ta nghĩ, Cận An lại quen biết nhân vật bực này, nhưng một gia đình thế này cũng để người trong nhà đến tham gia bữa tiệc của ngành giải trí sao? Quản lý có nghĩ nhiều hơn nữa cũng không thể biểu hiện ra, tỏ ra hết sức tôn kính nói với lão thái thái: "Tiệc đầy tháng của thiên kim nhà Cận tiên sinh được tổ chức ở gian Vinh Duyệt."

"Dẫn đường." Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh lão thái thái nói, quản lý nhà hàng run lên, vội chìa tay mời, hoàn toàn quên mất việc có hỏi đám người lão thái thái có giầy mời không?

Nhóm lão thái thái được dẫn đến gian Vinh Duyệt, lúc này, mọi người trong gianh Vinh Duyệt đang hoan hô hò hét muốn Cận An lên sân khấu hát cho tiểu bảo bối một bài, hôm nay Cận An mặt mày hiền hòa, không còn thấy âu sầu ngột ngạt ngày trước, người đàn ông này thành thục mà có ý vị, vẻ tao nhã đã được thời gian mài dũa.

Anh bước lên sân khấu, cầm lấy micro có lẽ là "đơn giản" nhất trong đời, nhưng lại là chiếc micro "ấm áp" nhất, anh nói: "Cám ơn sự nhiệt tình của mọi người, để tôi cảm thấy, vào lúc này mọi người còn lợi hại hơn cả fan hâm mộ của tôi, hay là mọi người đã thành fan hâm mộ của con gái tôi rồi hả?"

Hiếm khi đùa giỡn để mọi người cười vui vẻ, thậm chí có mấy người thích ầm ĩ còn đứng lên nói: "Đúng, bọn tôi đã thành fan hâm mộ của tiểu công chúa rồi!"

Cũng vì đêm ấy, danh xưng "Tiểu công chúa" được lan truyền, "Tiểu công chúa giới âm nhạc" thậm chí "Tiểu công chúa vòng giải trí" nhờ bố cô bé, cô bé cũng coi như hoàn toàn xứng đáng, có điều sau này, khi chính cô cũng giống như bố cô chính thức bước lên giới âm nhạc, danh xưng này mới đúng là thật.

"Nếu đã vậy, để cám ơn 'fan hâm mộ' của con gái tôi - bài hát "Trân Ái" dành tặng mọi người." Cận An ngồi xuống trước đàn dương cầm, ngón tay đặt trên phím đàn, nhưng lúc này, mấy người lão thái thái tới.

Bởi vì Cận An đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người nhìn theo ánh mắt anh, nhóm người lão thái thái đi tới ghế ngồi trước mặt gia đình Cận An. Gương mặt hiền hậu của Cận An đã được cởi bỏ, sự lạnh lẽo hiếm khi lộ ra, anh nhìn đám người lão thái thái không nói gì.

Lâm Trường Ca thấy người tới liền biết không tốt, anh ta đứng dậy, nghênh đón đám người lão thái thái, vì không muốn gây chuyện nên dùng lễ đối đãi: "Lão thái thái đến đây, thật vinh hạnh, không bằng mời lão thái thái nhập tiệc?"

Lão thái thái lạnh lùng lườm Lâm Trường Ca, cây gậy chống đập lên tấm nệm trên mặt đất, âm thanh tuy đã nhỏ đi nhiều nhưng cũng làm đầu người ta căng lên, bà ta nhìn Cận An, trầm giọng nói: "Dư An, lễ phép của cậu là vậy sao?"

Một nam một nữ bên cạnh lão thái thái vội vàng an ủi: "Bà nội, anh Dư An không hiểu chuyện, bà đừng tức giận với anh ấy."

Nhưng lão thái thái hừ lạnh: "30 tuổi rồi mà còn không hiểu chuyện?" Bà ta giương mắt nhìn Cận An, cặp mắt ấy mặc dù đã hiện lên khí đục nhưng rất sắc bén, khiến người ta không khỏi nhớ đến tác phong tàn nhẫn lúc còn trẻ của lão thái thái, một nữ kiêu hùng trên thương trường.

Cận An đã sớm hết hi vọng với những người này, nhìn vẻ khinh thường giễu cợt như có như không trên mặt họ, anh không tức giận, cũng không oán hờn, bởi vì những người đó đã không còn quan hệ gì với anh, anh cần gì để ý. Anh tiến lên nói với bọn họ: "Khách đến dự, Cận An vô cùng hoan nghênh, lão thái, xin mời ngồi."

Lão thái thái lại nổi giận, mang danh tôn quý nhiều năm được người khác xu nịnh, đâu thể chấp nhận sự "vô lễ" của Cận An? Bà ta lại đập mạnh cây gạnh, "Dư An, cậu suy cho cùng vẫn không phải con cháu nhà họ Tần tôi!"

Nếu nói ra thì chuyện này thật không phức tạp, lão thái thái tên là Trần Kiều, gả cho Tần lão gia tử, hai vợ chồng chung tay gây dựng giang sơn tập đoàn Tần Thị, sinh ra ba trai hai gái, nhưng con người ta hạnh phúc khi trời sáng tai họa khi trời tối, Tần lão gia tử dẫn con gái lớn đi du lịch bất hạnh gặp tai nạn.

Lần này, Tần Thị bị đối thủ tuỳ ý chèn ép, lão thái thái đối mặt với hiểm nguy chống đỡ cho cả gia đình, gắng gượng đưa đến thành tựu hình ảnh một nữ cười nhân thiết diện vô tư, thủ đoạn tàn nhẫn, cuối cùng bảo vệ được một phần gia tài.

Bố của Cận An là con trai thứ ba của lão thái thái, nhưng bản tính mơ mộng không chịu quản thúc, không thích người mẹ máu lạnh thủ đoạn quản giáo mình, vào một buổi sáng bỏ nhà đi, gặp được mẹ Cận An. Đáng tiếc, người bố này của Cận An không có một chút khí khái đàn ông, sau khi bị lão thái thái tìm được liền vứt bỏ vợ con, mẹ của Cận An vì dưỡng dục anh trưởng thành vất vả hơn mười năm, chết trên giường bệnh, thật thê lương.

Có lẽ là báo ứng, trong cuộc sống phong lưu của bố Cận An đã vô ý chọc đến một người phụ nữ thuộc thế lực ngầm, người đàn bà kia phát hiện ông ta cùng với đám phụ nữ khác thậm chí cả đàn ông câu kết làm bậy, trong cơn tức giận đã thiến ông ta, cắt đứt căn nguyên tội ác của ông ta.

Nói cho cùng, lão thái thái coi thường Cận An, nhưng tư tưởng của bà ta rất truyền thống, bà ta muốn con trai của bà ta đều có người thừa kế, con trai tuy đã mất "gốc", nhưng không phải vẫn còn một đứa cháu trai chướng mắt à? Cho nên mới có chuyện bà ta ép Cận An nhận tổ quy tông. Tóm lại việc này làm ầm ĩ thì không tốt, trong lòng Cận An rất căm ghét những người này, cho dù bây giờ không thèm chú ý đến, cũng không thể chối bỏ những đau khổ mà mẹ mình đã phải chịu, nào có chuyện bằng lòng trở về Tần gia.

Cận An thực sự không muốn dây dưa tiếp với bọn họ, anh nói: "Lão thái, tôi kính trọng bà là người già, không muốn tranh cãi với bà, đây là tiệc đầy tháng con gái tôi, tôi cũng không muon kiếm chuyện, bà ngồi xuống uống ly rượu nhạt, tôi vô cùng hoan nghênh, nếu không, mời bà không nên hạ mình."

Lão thái thái cười chế giễu: "Chỉ là một con hát, tôi cho cậu mặt mũi là vì con tôi, cậu thông minh thì hãy nghe theo, quay về tôi sẽ cho cậu một chức vụ, ngày sau cũng có thể kế thừa gia nghiệp của bố cậu, bằng không, tôi xem vòng giải trí có chứa nổi cậu không!"

"Bà nội, đó là anh Dư An nói những lời ngốc nghếch, bà đừng so đo với anh ấy, không bằng chúng ta ngồi xuống chúc mừng cháu gái đầy tháng ạ?" Cô gái bên cạnh lão thái thái khuyên nhủ.

Lão thái thái lại không muốn thấy gương mặt đó của Cận An, nó khiến bà ta cảm thấy nhục nhã, bởi vì đó là minh chứng cho sự phản kháng trước kia của con trai bà ta, bà ta xoay người quát lạnh: "Đi, nhìn nó bà ăn không ngon."

Giống như một trò hề, nhưng thật ra đâu có ai để ý tới bọn họ, còn về các phóng viên, họ đang nghĩ xem có nên đưa tin hay không, nhưng tập đoàn Tần thị bọn họ không dám chọc, cho nên chuyện gặp được lão thái thái này, trừ khiến người ta như đang xem hài ra, hoàn toàn không làm gì cả. Đối với Cận An mà nói, có lẽ trong lòng không vui nhưng đối mặt với người nhà tình thân, anh liền ném bọn họ lên chín tầng mây, không thèm để ý chút nào.

Với đe doạ trong miệng lão thái thái, anh càng cảm thấy buồn cười, vòng giải trí không phải nơi có thể dùng tiền để chi phối, lão thái thái đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá cao tập đoàn Tần thị, dĩ nhiên cũng đánh giá thấp Cận An.

Cận An lại lên sân khấu, cười nói: "Giờ là ca khúc "Trân Ái" tặng cho tiểu bảo bối của bố." Anh ngồi xuống trước cây dương cầm, ngón tay chuyển động, giai điệu thanh linh vui vẻ phát ra, khiến người ta hoàn toàn cảm thụ được niềm vui sướng của anh khi tiểu bảo bối ra đời, dưới ảnh hưởng của các nốt nhạc, mọi người như trông thấy một tinh linh dễ thương nhảy múa xung quanh, hẳn đó chính là tiểu bảo bối đáng yêu.
Bình Luận (0)
Comment