Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 8

Nghe Cận An và Giản Ưu chào hỏi nhau, cậu nhóc thấy lạ, "Chú Ansel quen Miêu Miêu à?" Cậu nhóc Terry vừa mới khóc nên đôi mắt còn ướt nhẹp, ngốc nghếch nhìn Miêu Miêu và chú Ansel.

Cận An còn yếu, cho nên đành bỏ qua ý nghĩ xoa đầu cậu nhóc, cười gật đầu, "Quen chứ, bác sĩ Katrina hóa ra là Miêu Miêu mà Terry nói à."

Terry cười hì hì, "Hai người quen nhau thế nào vậy ạ?" Cậu nhóc bỗng nghĩ đến, nếu Miêu Miêu quen chú Ansel, thêm vào đó lại thích một ca sĩ tên là Ansel, chẳng lẽ chú Ansel chính là ca sĩ Ansel ư? Nếu đã nghĩ, cậu liền hỏi, "Chú ơi, có phải chú là ca sĩ Ansel nước Z đó không?"

Bầu không khí bỗng chốc ngưng trệ, Cận An nằm trên giường khép mắt lại, nự cười nhẹ nhàng ấm áp bên khóe môi cũng như lạnh hẳn, chẳng qua anh nhanh chóng phát hiện vẻ mặt hưng phấn chờ mong của Terry thay đổi, trở nên thấp thỏm bất an, hình như đã biết mình hỏi câu hỏi làm anh không vui.

Anh nghĩ, cậu nhóc thật mẫn cảm với tâm tình của người khác, có nên nói là không hổ con trai của bác sĩ Katrina không? Anh yêu thích Terry, cho nên bầu không khí ngưng trệ lập tức biến mất, anh dùng vẻ mặt và giọng nói dịu dàng êm ái trả lời Terry: "Là chú, làm sao Terry lại biết?"

Terry thật sự mẫn cảm, cậu cảm nhận được sự an ủi và vỗ về của Cận An, cũng thấy bầu không khí trở lại như thường, thế nên liền cười híp mắt, đôi mắt như trăng lưỡi liềm, rất dễ thương, cậu nói. "Miêu Miêu thường hay bật bài hát của chú Ansel nghe đấy, trong xe, trong nhà, trong phòng làm việc đều có rất nhiều đĩa của chú, Miêu Miêu rất thích chú Ansel."

Giản Ưu liền thấy mặt nóng lên, kích động muốn bịt ngay miệng cậu nhóc lại. Thằng nhóc này nói gì thế, cô chỉ thích bài hát của Ansel, không phải thích Ansel, nhóc con đừng nói mập mờ thế được không? Cô lườm thằng quỷ còn đang cười gian trá chớp mắt với cô, mặt đỏ ửng nói với Cận An: "Bài hát của anh rất hay."

Cận An nhìn bọn họ, không biết vì sao cảm thấy lòng mình dịu lại, thậm chí khi nghe bọn họ nhắc đến bài hát của anh cũng không hậm hực và buồn khổ như thường ngày, anh cười với Giản Ưu, cảm thấy nên lễ phép đáp lại một câu: "Cám ơn."

Giản Ưu không biết nói gì, nhưng cô biết mặt mình chắc chắn càng đỏ hơn, có xúc động muốn che ngay mặt bỏ đi. Cô thấy mình không nên có tình cảm này, dù sao người trước mặt là bệnh nhân của cô, thế nhưng không biết làm sao giữa bọn họ lại xuất hiện thêm mối quan hệ mơ hồ vì cậu nhóc Terry. Giản Ưu có dự cảm, đây không phải kết thúc, chỉ mới bắt đầu thôi, sự quen biết giữa cô và anh.

Tiếng gõ cửa đánh động ba người bên trong, sau khi Cận An nói tiếng "Mời vào" thì thấy giám đốc Melo Meet đi vào, đây là một người đàn ông bề ngoài lịch sự, người hơi gầy, đầu tiên ông ta nhã nhặn biểu lộ sự vui vẻ khi Cận An tỉnh lại, sau đó mới thay mặt nhà hàng bày tỏ sự áy náy day dứt với Cận An, đồng thời tỏ ý rằng tiền thuốc men của Cận An sẽ do bọn họ chịu trách nhiệm, bảo Cận An cứ yên tâm nghỉ ngơi, nếu có ý kiến gì khác, bọn họ cũng bằng lòng thương lượng.

Cận An không có ý kiến gì, giám đốc lại nói mấy câu sau đó mới đi, có điều cảnh sát lại đi vào, lấy khẩu cung của Cận An, cứ thế lại mất thêm một lúc, bây giờ đã mười một giờ bốn mươi lăm phút, còn mười lăm phút nữa sẽ sang năm mới 2011.

Giản Ưu nhìn nhóc Terry ngồi trên ghế, cậu đang chăm chú nghe Cận An nói, khuôn mặt hồng hào, mắt cong cong, có thể thấy, cậu rất thích Cận An. Giản Ưu nhìn hai người trò chuyện, không hiểu sao sinh ra cảm giác họ giống như hai cha con.

Cận An mặc dù vẫn nói chuyện với Terry, thế nhưng cũng có để ý Giản Ưu, anh thấy Giản Ưu ngẩn người suy nghĩ, thấy cô bất chợt nở nụ cười, anh nghĩ chắc cô đang nghĩ đến chuyện vui.

"Bác sĩ Katrina."

Giản Ưu nghe tiếng anh, cười nói: "Ở ngoài thì không cần gọi tôi là bác sĩ, gọi Katrina là được."

Cận An nghe theo, nhìn đồng hồ đã muộn, nhớ là trước đó Terry có nói muốn cùng mọi người đếm ngược đón năm mới ở công viên Millink, anh nghĩ bây giờ bọn họ đi ngay mới có thể kịp đếm ngược.

"Không phải Terry nói là muốn tham gia đếm ngược ở công viên Millink à? Chú ở đây không còn vấn đề gì nữa."

Không đợi Giản Ưu nói, Terry đã kích động lớn tiếng phản đối, cậu ngửa cổ lên, trợn mắt nhìn Cận An nói: "Chú Ansel, cháu nói là cháu muôn đón năm mới với chú, chúng ta cùng đếm ngược! Cháu phải ở đây với chú!"

Cận An nghe được rất vui, nhưng anh cũng không muốn để Terry ở lại bệnh viện đón năm mới, không khí trong này quạnh quẽ thiếu sức sống, đến công viên náo nhiệt đón năm mới sẽ vui vẻ hơn.

"Terry..."

Terry không cho anh có cơ hội nói, vươn người ra trước, dùng bàn tay bụ bẫm bịt miệng Cận An, gương mặt rất đắc ý, "Hừ, chú không được đuổi cháu đi, cháu phải ở đây với chú."

"Ansel, Terry cố ý hẹn anh đi đón năm mới, ở đâu cũng vậy, chỉ cần có mặt anh là nó vui, với lại, để anh đón năm mới một mình trong bệnh viện cũng không hay, thế nên đừng nói gì cả." Giản Ưu cười nói, cô mở ti vi trong phòng, bản tin chiếu hoạt động đón năm mới ở công viên Millink, pháo hoa mỹ lệ, dòng người náo nhiệt, tiết mục đặc sắc, có thể thấy rõ mọi thứ qua màn hình nhỏ bé cũng không có gì khác, chí ít ở đây, cô và Terry đều yên lòng mà vui mừng.

Cận An nghe Giản Ưu nói như vậy, lại nhìn vẻ mặt kiên định của Terry, cuối cùng gật đầu, tỏ ý bảo Terry bỏ tay ra khỏi miệng anh, "Cám ơn hai người." Cám ơn bọn họ đã để anh cảm nhận được sự ấm áp mà lâu rồi anh chưa có, tuy bây giờ anh thích ở một mình hơn, nhưng thêm người thế này cùng đón năm mới cũng rất vui, nếu quả thật chỉ có một mình trong bệnh viện, nó sẽ chỉ làm anh cảm thấy buồn hơn.

Terry ngượng ngùng lấy khăn giấy lau miệng cho Cận An, đồng thời nói xin lỗi: "Cháu xin lỗi chú Ansel nhé, Terry không nên kích động lấy tay bịt miệng chú, không sạch sẽ chút nào, Terry đi lấy nước súc miệng cho chú nhé." Cậu nhảy xuống ghế, lắc lắc mông chạy đi rót nước.

Cận An bật cười, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu, trong lòng khó nói nên cảm giác ấm áp và mềm dịu. Ánh mắt anh chuyển qua Giản Ưu, trông thấy nụ cười xinh đẹp và ánh mắt dịu dàng lưu luyến của cô, giật mình nghĩ, có phải nét mặt khi anh nhìn Terry cũng như thế?

Dường như cô cũng cảm nhận được cái nhìn của anh, hai người ăn ý cùng nở nụ cười, cô sửa sang lại giường anh, nghĩ đến cuộc nói chuyện hôm đó của bọn họ liền nói: "Đứa bé mà anh nói, tiểu thiên sứ ấy là Terry à?"

Anh không ngờ cô hỏi như thế, nhưng cũng gật đầu: "Lẽ nào cô không thấy vậy?"

"Terry tất nhiên là tiểu thiên sứ, tôi nghĩ sau này chúng ta sẽ có nhiều đề tài để nói chuyện hơn." Biết đâu cuộc nói chuyện sẽ càng hài hòa thư thái, có lẽ vì Terry, mối quan hệ của bọn họ quả thực trở nên phức tạp hơn, nhưng cô nghĩ có sự tồn tại của Terry thì sẽ có lợi nhiều hơn với chướng ngại tâm lý của anh.

Cận An không phủ nhận, Terry đã bưng cốc nước về, cậu được Giản Ưu ôm đặt lên ghế, sau đó vươn người ra, cẩn thận cho Cận An uống nước, lại dùng một cốc khác cho Cận An nhổ, còn không quên lau nước sót lại quanh miệng Cận An, phục vụ rất chu đáo.

Trên ti vi truyền đến giọng nói vui vẻ của người dẫn chương trình: "Quý vị xem đài, năm 2010 cuối cùng chỉ còn mười phút, mười phút nữa năm 2011 sẽ bắt đầu, bây giờ không chỉ ở công viên Millink, bến tàu Hải Cảng... ở thành phố C mà thậm chí tất cả mọi người trên thế giới đều đang vui mừng chờ đón năm mới. Bên cạnh các bạn có lẽ chỉ có người thân, có người yêu, có bạn bè, hãy cùng trao nhau cái ôm tuyệt vời nhất và đón xem tiết mục bắn pháo hoa cuối cùng của năm 2010, sau đó năm 2011 sẽ đến trong nụ cười của các bạn."

Kết thúc lời người dẫn chương trình, pháo hoa tuyệt đẹp nhiều màu sắc phát sáng trên bầu trời đêm, chúng có nhiều hình khác nhau, cái này đến cái khác, vẻ đẹp rung động lòng người làm ta không có tâm tư nào thương cảm thay cho những bông pháo tàn, có chăng chỉ là sự háo hức chờ mong năm mới.

"Còn một trăm giây, chúng ta cùng đếm ngược thôi." Giản Ưu cười nói, trong màn hình đã phát hình ảnh mọi người đếm ngược một trăm giây cuối cùng.

Nhóc Terry kích động, cười thật to, "Vâng ạ."

Cận An cũng mỉm cười gật đầu. Ba người cùng đếm ngược với những người trong màn hình: "100, 99..." Giọng nói trẻ con của Terry mang theo sự phấn khích vui vẻ, còn Cận An và Giản Ưu thì nhẹ nhàng, ở bên cạnh thằng bé đáng yêu này, tất nhiên cũng vui mừng chào đón năm mới.

"3, 2, 1! Chúc mừng năm mới!" Terry vỗ tay hứng khởi nói to, sau đó đứng lên ghế, nhào vào lòng Giản Ưu ngồi bên cạnh, hôn chụt một cái lên mặt cô: "Miêu Miêu, chúc mừng năm mới!"

Giản Ưu cũng cười hôn lại cậu.

"Chúc mừng năm mới, Terry thân yêu."

Terry tự nhiên cũng không quên chú Ansel, nhảy khỏi lòng Giản Ưu, cẩn thận không đụng vào tay đang truyền dịch của Cận An, ngồi bên cạnh anh, trong ánh mắt mong đợi của Cận An, chu miệng hôn Cận An một cái, "Chú Ansel, chúc mừng năm mới!"

Cận An cảm thấy một góc băng trong lòng đã đổ sụp, ánh mắt anh có hơi khô, nhưng anh vẫn cười nói: "Terry, chúc mừng năm mới. Vậy cháu có sẵn lòng đưa khuôn mặt đáng yêu lại gần cho chú hôn không?"

Terry xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu, đưa đôi má phúng phính đến gần, cảm nhận đôi môi mềm mại dính vào má, "Cám ơn cháu, Terry." Cận An thấy rằng hôm nay là ngày tuyệt vời nhất trong những ngày qua, anh cũng tin, bắt đầu năm 2011, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.

Không khí ấm áp trong phòng làm người ta cảm động, họ không phải người một nhà nhưng trong mắt người ngoài, trong lòng bọn họ, thật ra, họ chính là người một nhà.
Bình Luận (0)
Comment