Nam Thần Nhà Tôi

Chương 110

“Không, đấy là trúng xổ số thôi.”

Dương Yến kể chuyện đó lại với cậu, lại nói: “Ban đầu cô tiên bé nhỏ đi với chị, nhưng nửa đường thì dì của cô ấy gọi đến, thế là chị phải đưa cô ấy về.”

Quách Thường Phước âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tốt hơn là không nên đến, cậu chỉ nói chuyện với Lâm Thanh Dung chỉ vì nể mặt Dương Yến thôi, ngoài ra không có ý gì sất.

Hơn nữa...

Cậu đang nghĩ thì chiếc điện thoại trong tay rung lên, hiện một dãy số quen thuộc, những ngày này dãy số ấy đã gọi đến không dưới 800 lần, cậu cau mày tắt đi.

“Tại sao không trả lời?” Dương Yến tình cờ liếc nhìn cậu, mơ hồ nhìn thấy được ID người gọi là “công chúa nhỏ”, ngay lập tức cô rất vui: “Em nói em không yêu mà, còn giấu à?”

“Thực sự không, một người bạn thôi.”

“Sao chị không biết em có một người bạn tên là “công chúa nhỏ” nhỉ?” Dương Yến nói vẻ không tin.

“...” Quách Thường Phước đen mặt giải thích: “Trước kia cô ấy lấy điện thoại của em tự lưu tên mình ấy mà, em lúc nào cũng quên đổi lại.”

Nói xong cậu mở điện thoại ra, xóa số điện thoại của Tưởng Song Kỳ.

Nghe thấy những lời cậu nói, Dương Yến không lấn tới nữa, chỉ nói: “Nếu em đã có người mà em thích thì nên nói sớm, em cần phải nói rõ với cô tiên nhỏ, nếu không, em vừa có người này vừa có người kia, em sẽ trở thành kẻ đê tiện, chị cũng trở thành một tội nhân nữa, cô tiên nhỏ cũng ổn lắm, vì vậy chị mới giới thiệu với em.”

Quách Thường Phước sờ mũi: “Đừng lo cho em, em thực sự không muốn yêu đương mà.”

“Ừ thì em đâu có yêu đâu, chỉ tâm sự chuyện tình yêu thôi.”

“...”

Có sự khác biệt nào ở đấy không?

Dương Yến lái xe đến siêu thị mua một ít trái cây và rau quả và một vài con cua, sau đó đến nhà mẹ Dương.

Buổi sáng cô đã gọi cho mẹ Dương và nói cô sẽ về, vậy nên từ sớm mẹ Dương đã nấu súp vịt, nhưng không ngờ là Quách Thường Phước cũng về, bà chuẩn bị thêm vài món ăn nữa.

Eo của mẹ Dương không được ổn lắm, bà di chuyển một chút là lại đau, Dương Yến bảo bà hãy nghỉ ngơi đi, thế là giúp mẹ Dương ngồi lên ghế sofa, rồi vào bếp, Quách Thường Phước cũng bận rộn theo.

Bốn món, một món súp vịt và một vài con cua hấp.

Dương Yến ăn thức ăn do em trai cô làm, món này đã ngon hơn rất nhiều: “Tất cả đều học nấu ăn từ mẹ mà, sao em làm ngon hơn chị thế?”

“Lúc ở trường không có việc học, em đã tự nấu ăn và rèn luyện thêm.” Quách Thường Phước cho biết, còn là vì các món ăn ở trường không hợp với anh, anh có kết quả xuất sắc, bảng xếp hạng được lợi thế, nên được phép chọn một phòng đơn ở.

Ngay lập tức mẹ Dương nhìn cậu bằng ánh mắt quan tâm, bóp đi bóp lại người cậu, vì sợ cậu suy dinh dưỡng: “Mẹ có ngâm một ít đậu và củ cải, lúc đó con có thể mang theo bên mình.”

“Không cần đâu.” Quách Thường Phước ấp a ấp úng, vấn đề là chẳng thể nào mang vào được.

“Không cần cũng tốt, mẹ cho con đi.” Dương Yến sợ Quách Thường Phước sẽ đoạt lấy nó từ mình: “Đậu ngâm với món khai vị của mẹ làm ngon lắm, các đồng nghiệp bên cạnh con cũng thích!”

“Ok, mẹ cũng có nấu cháo Tremella nữa, đợi lát con mang đi luôn nhé.”

Sau khi ăn xong, mẹ Dương bắt đầu chuẩn bị đồ cho Dương Yến, đổ đầy hai chỗ cháo nấm trắng, buổi chiều khi đưa họ ra ngoài, bà liên tục nói với Quách Thường Phước là đừng có học theo mấy thói xấu ở trường, đánh nhau với người khác hay đại loại gì đó.

Quách Thường Phước im lặng, chỉ nghe mẹ Dương nói.

Đợi đến khi lên xe, Quách Thường Phước mở miệng: “Chị ơi, trường trao cho em học bổng tiền, em có rất nhiều luôn, chúng ta đi xem nhà đi, chỗ của mẹ chúng ta bây giờ cũ quá rồi, quá xa chị nữa, chọn một nơi gần hơn đi.”

Dương Yến cũng từng nhận được học bổng ở trường, cũng biết là rất nhiều, vì vậy cô mỉm cười hỏi: “Bao nhiêu?”

“Hơn 6 tỷ.”

“Em có tính đúng chưa đấy?” Dương Yến gần như chảy nước dãi ra, nhìn cậu với cơn sốc: “Kiểu trường của em trông kém thế mà có thể cho nhiều học bổng đến vậy à?”

Trường thì trông nghèo là thật, nhưng, cậu vẫn có thể đi làm kiếm thêm.

Quách Thường Phước khẽ ừ, nói: “Bởi vì điểm số của em tuyệt vời mà, lúc nào cũng được xếp trong top 5 của toàn trường, còn có một dự án trước đây em tham gia đã rất thành công, vì vậy trường cho em nhiều tiền thưởng lắm.”

“Ổn đấy, tốt hơn nhiều so với lúc chị đang đi học.” Dương Yến cảm khái, từ khi còn nhỏ Quách Thường Phước đã rất thông minh, cô đều thấy hết, cậu tốt hơn nhiều so với Quách Nhược Linh.

Dường như ba anh chị em của họ đều ổn, ít nhất một trong số họ không phải tàn phế.

Dương Yến hiện cũng đang có tài sản hàng tỷ, cộng với hai ngôi nhà ở phía Tô tổng và Cao Tông, cộng với một cổ phần nhỏ trong công ty Cao tổng, nó cô là người phụ nữ nhỏ bé giàu có cũng không phải cường điệu hóa.

Tuy nhiên, nhìn thấy lòng hiếu thảo của Quách Thường Phước, cô cũng không ré lên, đưa cậu trở lại thành phố và đến văn phòng bán hàng để xem.

Đến lúc đó thiếu hụt bao nhiêu thì cô sẽ bù đắp.

Văn phòng bất động sản dường như vẫn đang làm việc, hôm nay trùng hợp là ngày cuối tuần, trong sảnh rất đông, có rất nhiều bao quanh nơi bàn ở bốn góc phía đông nam và tây bắc.

Một vài chuyên gia tư vấn bất động sản nhìn thấy Dương Yến và Quách Thường Phước đến, họ ngay lập tức chào đón: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho hai người không?”

“Tôi muốn xem nhà.”

Nhà tư vấn bất động sản hỏi Dương Yến vài câu cụ thể, sau đó đưa cô và Quách Thường Phước đến chiếc bàn ở West Point để giới thiệu hai người với một cư xá cao cấp.

Tầng ổn, căn hộ cũng ổn, cư xá rất gần với nơi sống của Dương Yến.

Dương Yến rất hài lòng, hỏi Quách Thường Phước: “Thường Phước, em nghĩ sao?”

“Tốt lắm, cư xá có thư viện và nhà hát riêng, dọn vào đây mẹ nhất định sẽ không buồn chán.” Sự riêng tư của rất cao, Quách Thường Phước rất hài lòng, nhân tiện cậu hỏi giá.

“Hiện tại là có giá 29.580.000.000 ạ.”

Quách Thường Phước: “...”

Hiện tại có nghĩa là gì? Giá này vẫn có thể thay đổi đúng không?

Quách Thường Phước đang nắm giữ 6 tỷ trong tay và có một mơ ước mua nhà, nhưng không đủ khả năng để mua nhà mất rồi.

“Bốn phòng, ba sảnh, bốn phòng tắm, diện tích lớn, giá này cũng ổn đấy.” Dương Yến có thể hiểu được, dù sao thì đây cũng là một khu phố cấp cao đầy đủ tiện nghi, hơn nữa là còn ngay cạnh trung tâm thành phố, chắc chắn là không rẻ.

Quách Thường Phước sờ mũi: “Chị ơi, nếu không, mình xem nơi khác đi, trong khu phố này còn nhiều chỗ mà.”

“Nghe em, xem nữa nhé.” Dương Yến mỉm cười một chút, biết rõ là Quách Thường Phước sẽ nghĩ là nó quá đắt, dù sao cuối tuần này cô cũng không có gì để làm, từ từ xem nhà cũng được.

Nhưng cô không ngờ Phương Tinh Nghị và Tưởng Song Kỳ cũng ở đây.

Phương Tinh Nghị đến để chọn nhà, Tưởng Song Kỳ cũng tò mò nên cô cũng đến xem, điểm mấu chốt là cô ấy đã hỏi Phương Tinh Nghị tại sao anh lại muốn mua nhà, nhưng anh lại chẳng nói chẳng rằng, làm cô ấy trông rất chán nản.

Sau khi trở về từ Thổ Nhĩ Kỳ, Phương Tinh Nghị lúc nào cũng có thái độ lạnh lùng với cô ấy, mỗi lần cô ấy muốn đi ăn cùng anh, anh không từ chối thì cũng là bảo cô đi quay phim cho tốt đi, cô ấy giống như bị cho vào lãnh cung rồi ấy.

Cô ấy đã thú nhận mình sai, và cũng đã bị phạt rồi, tại sao anh vẫn bơ cô ấy như vậy?

Tưởng Song Kỳ đè nén một bụng tức, cô ấy dùng ngón tay đâm điện thoại, quay số một lần nữa, chẳng có gì bất ngờ là cô bị treo máy một lần nữa, cô dậm mạnh chân và gần như hét lên.

Kể từ khi sói xám từ chức, cho dù cô ấy có gọi thế nào, anh cũng không trả lời điện thoại cô ấy, quá đáng, cô ấy không đủ nhiều tiền sao?

Rời đi vậy luôn à?

“Chị nghĩ căn hộ này ổn...”

Một cách mơ hồ, Tưởng Song Kỳ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô thò đầu ra từ phía sau cây cột, trông thấy Dương Yến đang đứng nói chuyện, như thể là đang xem nhà, có một chàng trai trẻ nữa đứng bên cạnh cô.

Hôm nay Dương Yến mặc một chiếc váy dệt kim màu xám, mang trên chân một đôi giày thể thao Nike màu đen, chàng thanh niên bên cạnh cô cũng mặc một chiếc áo ngắn tay cùng màu, sự chênh lệch chiều cao giữa hai người trông hệt một cặp vợ chồng.

Khi chàng trai quay sang một bên, nhìn thấy đường nét của cậu, đôi mắt Tưởng Song Kỳ chợt mở to!

Sói xám!
Bình Luận (0)
Comment