Nam Thần Nhà Tôi

Chương 113

Dương Yến bị trêu đến cả mặt đều đỏ lên.

Cũng chỉ có lúc này, cô mới có thể nhận được lời khen của Phương Tinh Nghị.

“Ôi, đừng nói thế.” Dương Yến giả vờ bình tĩnh, lại nghe thấy chú nhỏ Phương nói hai câu, mặt cô đều đỏ lên: “Tôi đưa tổng giám đốc Phương về, ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt thôi.”

“Bà xã cũng ở cùng chứ.”

Đương nhiên là không!!!

Thấy Dương Yến không nói gì, Phương Tinh Nghị liền nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi, bà xã không chúc mừng tôi?”

“Không phải những người kia đã chúc mừng anh rồi sao?” Dương Yến lẩm bẩm, liếc nhìn anh, không ngờ Phương Tinh Nghị cũng đang nhìn cô, đôi mắt rất sâu, giống như đang chờ đợi điều gì đó, trong lòng cô đập mạnh một cái.

Anh đang chờ đợi cô chúc mừng?

Vốn Dương Yến đưa người đến biệt thự là được rồi, bản thân cũng có thể quay về, nhưng cô hiếm thấy dáng vẻ như vậy của người đàn ông này, rất dịu dàng, ánh mắt không còn sắc nhọn lạnh lùng.

Chú nhỏ Phương như này, cô hiếm khi thấy được, vì vậy cô lại mủi lòng.

“Được thôi.”

Dương Yến quay đầu xe lại, xe đi đến công viên giải trí.

Tối cuối tuần công viên giải trí náo nhiệt hơn bình thương, đèn sáng rực, bánh xe đu quay khổng lồ đang quay, khắp nơi đều là tiếng cười nói.

Sau khi kiểm tra vé vào công viên, bất ngờ, tay Dương Yến bị bàn tay rộng lớn của người đàn ông nắm lấy: “Công viên giải trí rất nhiều người, tôi dắt bà xã sẽ an toàn ơn, ngộ nhỡ làm tổn hại đến bảo bảo.”

“…..”

Chú nhỏ đừng nói như vậy được không, thật sự không có mang thai mà.

Phương Tinh Nghị đương nhiên là không nghe được tiếng lòng của Dương Yến, dắt cô đi qua đám đông, thỉnh thoảng có ai đó không cẩn thận va phải, tay anh lập tức chắn trước Dương Yến.

Còn có vẻ mặt nghiêm túc nói với người khác: “Làm phiền bạn đi thì nhìn đường một chút, bà xã tôi đang mang thai.”

Người qua đường liền xin lỗi.

Dương Yến rất ngại, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Công viên giải trí có rất nhiều quầy bán đồ ăn vặt, Dương Yến muốn mua một chút, Phương Tinh Nghị không đồng ý: “Cái này quá cay rồi, kích thích dạ dày.” Chính là: “Kem quá lạnh, không thể ăn.”

Đến cuối cùng Dương Yến cũng có chút tức giận, gật tay ra khỏi tay anh: “Để tôi chết đói đi!”

“Bà xã đừng tức giận.” Phương Tinh Nghị không hiểu, dỗ dành Dương Yến: “Vì bảo bảo, chúng ta không ăn những món ăn dễ kích này được không, tôi mua cho em cái khác.”

Anh kéo Dương yến đến một cái ghế để ngồi nghỉ ngơi, tự mình đi mua đồ.

Dương Yến mới nghĩ lại vừa nãy vậy mà lại tức giận với Phương Tinh Nghị, lấy tay che mặt lại.

May mắn chủ nhỏ Phương ngày mai tỉnh rượu rồi sẽ không nhớ gì nữa, nếu không người ngại chính là cô.

Rất nhanh Phương Tinh Nghị đã mua đồ và quay lại, tay trái là một phần cá viên chiên, tay phải là một cốc trà sữa, người cao chân dài, lúc ở trong đám đông rất nổi bật, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.

“Cá viên chiên tôi ăn một viên rồi, là cá tươi, bà xã em ăn thử đi.” Phương Tinh Nghị xiên một viên cá chiên, còn thổi một chút, mới đưa đến bên miệng Dương Yến: “Anh còn mua một cốc hồng trà nóng.”

“Tôi, để tôi tự ăn.” Dương Yến cảm thấy rất không quen.

“Bà xã, em ghét bỏ tôi sao?”

“…..”

Lão đại tôi không có ý đó, tôi chỉ là không quen được người khác đút cho thôi!

Phương Tinh Nghị lại không chịu buông tay, Dương Yến chỉ có thể ăn viên cá thật nhanh, chưa kể còn thật sự rất ngon, vừa ăn xong một viên, người đàn ông lại xiên một viên nữa, thổi một chút rồi đưa qua.

Sau đó lại đưa hồng trà nóng cho cô.

Phía sau bọn họ chính là một vòng đu quay khổng lồ, ánh sao sáng lấp lánh, người đàn ông trước mặt Dương Yến cúi xuống, chăm sóc một cách cẩn thận, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng, giống như cho cô tất cả.

Trong lòng Dương Yến có một loại cảm giác không tên, ngọt ngào, ấm áp, từ trước đến giờ chưa từng có.

Cô thậm chí còn hi vọng thời gian có thể trôi chậm một chút.

Sau một lúc ăn uống, Phương Tinh Nghị tiếp tục dắt cô đi qua đám đồn, Dương Yến nhìn người khác chơi rất vui, cũng muốn ngồi vòng đu quay, Phương Tinh Nghị không đồng ý.

“Không được, vòng đu quay quá cao, hơn nữa còn dễ xảy ra sự cố.”

Được, không ngồi thì không ngồi.

Dương Yến nhượng bộ, thấy nhiều người chơi xe đụng, muốn đi chơi thử, Phương Tinh Nghị lại từ chối: “Không được, rất nhiều người lái xe trong sân, đụng đi đụng lại, sẽ làm bị thương bảo bảo.”

Dương Yến muốn ném cốc trà sữa đi: “Cái này không được chơi, cái kia không được chơi, chúng ta đến đây để đi bộ sao?”

“Tôi không nói là không được chơi, chỉ là bà xã em đừng chơi những trò chơi nguy hiểm như vậy.” Phương Tinh Nghị sửa lại lời nói của cô, chỉ tay về phía anh: “Tôi thấy trò chơi này rất tốt, bà xã em đi chơi đi.”

Dương Yến nhìn qua, sau đó khuôn mặt không có biểu cảm gì.

A, vòng quay ngựa gỗ đương nhiên rất tốt, chính là quay và quay, nguy hiểm chỗ nào?

Dương Yến vẫn đang buồn bực, Phương Tinh Nghị đã trả tiền, cúi xuống ôm cô lên, sau khi đi vào, cẩn thận đặt cô lên một con ngựa cầu vòng: “Bà xã, em chơi đi.”

“…..”

Đúng lúc có một cặp vợ chồng đi vào, cô gái thấy Phương Tinh Nghị trêu người như vậy, ồn ào nói: “Wow, anh xem bạn trai nhà người ta thật chu đáo nha, em không quan tâm em cũng muốn ôm!”

“Một người lớn như vậy rồi, có cái gì mà ôm chứ.” Chàng trai oán giận, nhưng vẫn ôm cô gái lên ngựa gỗ.

Vẻ mặt Phương Tinh Nghị có chút khó chịu, cũng không vui, nói với chàng trai: “Trong tôi, bà xã tôi mãi mãi 18 tuổi, là một cô bé chưa lớn, tôi nguyện ôm cả đời. Cậu nhìn bạn gái câu đi, chưa đến 18 cân, kêu câu ôm một chút cậu còn từ chối, tôi cảm thấy cô ấy nên đổi bạn trai rồi.”

Chàng trai bị nói đến mức không còn mặt mũi nào.

Hai má Dương Yến đỏ ửng, nhịn không được liền nở nụ cười.

Chú nhỏ Phương thật đáng yêu nha!

Âm nhạc nổi lên theo vòng quay ngựa gỗ, ánh đèn pha lê trên đỉnh cũng quay theo, quét qua khuôn mặt mỗi cô gái, giống như sàn nhảy trong mơ, làm cho người khác mê hoặc.

Dương Yến thấy Phương Tinh Nghị cầm điện thoại chụp mình, có chút ngại ngùng, sau đó có thể bị những cô gái khác ảnh hưởng, hướng về phía máy ảnh làm một vào động tác, khẽ mỉm cười.

Năm phút dài như một thế kỷ, vì thời tiết có chút nóng, lúc Dương yên từ vòng quay ngựa gỗ xuống, tóc ở má đã ướt đẫm.

Phương Tinh Nghị giúp cô lau mồ hôi, hỏi: “Có muốn chơi một lần nữa không?”

“Chơi một lần là đủ rồi.” Dương Yến lắc đầu, sau khi hai người thân mật một lúc lâu, ngược lại cô không xấu hổ như vậy nữa, thích nghi với mọi cử chỉ thân thiết của anh: “Đi xem mấy cái khác đi.”

“Nghe vợ.”

Gian hàng bên cạnh khinh khí cầu có rất nhiều người vây quanh, có vẻ rất náo nhiệt, Dương Yến dắt Phương Tinh Nghị đi qua xem.

Phát hiện có một chiếc đồng hồ bấm giờ trên gian hàng, hai tay nắm lấy thân sắt giơ lên cao, có thể giữ được trong vòng 420 giây có thể tính là thắng, giải thường là một con cá voi mau xanh vô cùng to phía sau gian hàng.

Con cá kia phải 3m và rất lớn.

Xung quanh có rất nhiều người, nhưng không có nhiều người thử, nếu như không phải là vận động viên, cơ thể sẽ rất khó có thể nâng trong 420 giây.

“Người vừa nãy mới chống đỡ có 2 phút, đã đầy mồ hôi rồi.”

“Quá khó rồi, ai có thể làm được chứ?”

“…..”

Thấy Dương Yến nhìn chằm chằm vào con cá voi màu xanh, Phương Tinh Nghị hỏi: “Bà xã, em thích cái kia sao? Vậy tôi giúp em thắng về.”

“Không cần đâu, tôi chỉ xem một chút thôi….”

Lời của Dương Yến còn chưa nói hết, Phương Tinh Nghị đã đi qua nói với ông chủ, quay đầu nhìn cô mỉm cười, sau khi khởi động hai cổ tay, hai chân đột nhiên bước rộng ra, tay ngoan cố nắm lấy đỉnh đầu.

Dương Yến cắn chặt môi.

Trọng tâm của hoạt động này là ở hai cánh tay, sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, cô sợ bản thân nói không cẩn thận ảnh hưởng đến anh.

Từng giây từng giây trôi qua.
Bình Luận (0)
Comment