Nam Thần Nhà Tôi

Chương 128

Phó Chính Á cười nói: “anh ba, đừng nghĩ đến độc chiếm như vậy, mọi người cùng nhau chia đi”.

“Ha ha, tôi sao có thể không nhớ em gái ruột của mình được?"?

- --

Nhân viên trên dưới của Phương thị sau khi nhận được mail Dương Yến được bổ nhiệm thay mặt tổng giám đốc, dường như bùng nổ luôn, mức náo nhiệt mảy may không xuất phát từ cuộc họp trong phòng họp cao cấp.

Chỉ là một giám đốc nhỏ vụt một phát được làm người thay mặt tổng giám đốc, là ai cũng đều luận âm mưu một chút, có những người muốn đem văn kiện này chụp ảnh phát lên mạng, lại khiến cho cổ phiếu Phương thị rơi vào thấp kỉ lục.

Vừa đúng, đây cũng là bầu không khí Dương Yến muốn.

Thà để tầm để ý của những cổ đông, và công chúng đặt vào “Phương Tinh Nghị rốt cuộc có tỉnh lại không”, thà rằng đem dư luận chú ý đến trên người thay mặt tổng giám đốc như cô, chính là một động tác vô cùng tốt.

Đoàn luật sư của Phương thị đang xử lí việc tai nạn xe của Phương Tinh Nghị, lợi dụng lỗ hổng pháp luật chuyển đến tầm mắt khác, mà Dương Yến mở buổi họp báo, trước truyền thông công chúng tuyên bố do mình tiếp quản Phương thị, những việc còn lại do phòng quan hệ xã hội phụ trách, điểm cô chú trọng đầu tiên đặt ở vấn đề thực phẩm.

Khoảng thời gian này Dương Yến chạy đi chạy lại khắp nơi, giải quyết vấn đề của Phương thị và tin tức tiêu cực, đến ngủ cũng không ngủ, Lâm Thanh Dung cũng thường ở lại công ty giúp cô tra các loại văn kiện, mắt nhìn dường như sắp mù rồi

“Ni Ni, ra rồi ra rồi”!

Lâm Thanh Dung pha xong cốc cà phê thứ tư trong đêm nay, thình lình nhận được một đoạn tin, cô lập tức cầm đến đưa cho Dương Yến xem, ngữ khí vô cùng vui mừng: “Đới tổng xảy ra vấn đề lớn như vậy, lộ ra ngoài chắc chắn là chủ đề nóng rồi”.

“Tôi xem nào”. Dương Yến cầm điện thoại của cô ấy, ngón tay không ngừng lướt màn hình điện thoại, kinh ngạc nói: “Thật không ngờ cả nhà ông ta đã đổi sang quốc tịch Canada, đến tiền của ZF cũng dám tham, ba mươi tỉ….”

Tin tức quá kinh hoàng, Dương Yến không nói nên lời.

Dương Yến quay lại nhìn Lâm Thanh Dung hỏi: "Việc cơ mật như vậy, sao cô có thể biết vậy?"

"Còn có thể là ai khác chứ, em của cô!" Lâm Thanh Dung cười toe toét nói: " Cậu ấy đã gọi điện cho cô, cô không nhận, liền hỏi tôi có phải cô đang rất bận, nói rằng đã nhìn thấy cô từ kênh tin tức rồi.”

“Tôi liền nói với cậy ấy việc Phương thị quá nhiều rắc rối, đúng lúc đang muốn di chuyển sức chú ý, cậy ấy liền nói cậy ấy nghĩ cách. Wow, em trai cô thật sự quá lợi hại, tôi không thể chờ đợi được nữa muốn gặp cậu ấy”!

“Đúng vậy, thật là lợi hại”. Sau khi ngây người, Dương Yến cười mỉm.

Có đứa em trai giỏi như vậy, đáy lòng cô vô cùng tự hào.

Dương Yến liên hệ với mấy kí giả bình thường, đưa tin tức này cho bọn họ, đó không phải là tiền của người bình thường mà tham lam. Bên trên nhất định bị trừng phạt nghiêm khắc. Có sự bảo vệ kép của Phương thị và cấp trên, phóng viên yên tâm to gan mà làm.

Cô cũng đã gửi một tin nhắn cho Thường Phúc, khen ngợi cậu trưởng thành, nhưng mà lúc điều tra cái gì cũng cần kỹ càng

Đợi bận rộn xong, trời đã là sáng sớm rồi.

Dương Yến đã rất lâu không có đi bênh viện, cũng không biết chú Phương làm sao rồi, sau khi lái xe đưa Lâm Thanh Dung đến chung cư, lại đi đến bệnh viện,lúc này mấy người Ngự Văn Đình cũng đang ở trong phòng bệnh của Phương Tinh Nghị.

Bề mặt kính trên cửa phòng được phủ bằng vải đen. Mặc dù hiệu quả cách âm tốt, nhưng mà khung bên trong cửa vẫn được dán các dải cách âm đặc biệt. Nghiêm cấm lọt vào những âm thanh từ bên ngoài.

Trong phòng bệnh, Yến Cảnh Niên đang kiểm tra cho Phương Tư Nghị đang ngủ say. Ngự Văn Đình và Lục Văn Thù đứng bên cạnh nhìn. Bầu không khí không kiềm nén, sự căng thẳng được ghi trên khuôn mặt anh ta.

Sau khi Yến Cảnh Niên thu ống nghe, Lục Văn Thù vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"

"Chân của anh hai thực sự đã bị phế rồi."

“Đệt”! Dường như lúc anh nói ra câu đó, Lục Văn Thù liền nhảy lên, tóm lấy cổ áo của Yến Cảnh Niên, một đấm thật mạnh giơ lên: “Cậu không phải bảo đảm anh hai sẽ không có chuyện gì sao”?

So với Lục Văn Thù đang tức giận, Yến Cảnh Niên lại vô cùng bình tĩnh, nhìn nắm đấm của anh ấy rơi xuống mặt mình.

Cuối cùng nắm đấm đó không có đấm lên mặt của Yến Cảnh Niên, là bị Ngự Văn Đình đỡ lại.

Ngự Văn Đình mạnh mẽ bóp một cái, Lục Văn Thù cả tay như muốn vỡ nát rồi, kêu một tiếng, anh bị đá ra một bên, biểu tình lạnh lẽo nhìn qua Yến Cảnh Niên.

“Nói”.

“Vẫn là anh cả bình tĩnh, thăng tư đúng là làm không nổi đại sự”. Yến Cảnh Niên ghét bỏ nhìn Lục Văn Thù, nhàn nhạt nói: “Chơi võ thuật bọn họ thắng, đọ y thuật bọn họ chơi không nổi với tôi”.

“Tôi và anh hai làm đi làm lại thí nghiệm 20 lần, hoàn hảo tính ra tốc độ đối với lực va chạm của hai chiếc xe, sẽ tạo thành góc độ lật xe, cùng với trọng lượng cụ thể của vật thể, tôi làm sao có thể khiến anh hai xảy ra chuyện chứ”?

“Sở dĩ nói chân anh hai bị phế, là dự tính thời gian hồi phục cần kéo dài từ một đến hai tháng, cũng là phòng ngừa bệnh viện sẽ nhờ chuyên gia có thẩm quyền đến kiểm tra cho anh hai, sợ bọn họ nhìn ra manh mối”.

Lục Văn Thù thở ra một hơi, vuốt cổ tay của mình mắng nói: “Cậu không thể một hơi nói hết sao”!

“Nhiều lời như vậy, cậu thử một hơi nói hết cho tôi xem nào”?

Lục Văn Thù nuốt một cái, chuyển chủ đề rất nhanh: “Vậy anh hai vì sao vẫn chưa tỉnh”?

Yến Cảnh Niên buông lỏng tay, không biết sao nói: “Tôi để anh hai uống lượng thuốc bốn ngày, anh ấy lại đem lượng thuốc nửa tháng uống hết, tôi lại không biết anh hai sẽ như vậy, vì vậy không đem thuốc theo”.

“Shit! Mẹ ơi anh hai thật nham hiểm, người của mình cũng chơi”? Lục Văn Thù mặt đen lại: “Nhiều ngày như vậy, tôi lo lắng cho anh hai, ăn không tốt ngủ không tốt, sắp mắc bệnh uất ức rồi đây”!

Yến Cảnh Niên hơi cười nói: “Tôi vẫn chưa gặp ai ăn không ngon có thể đi đến bar trêu các em gái, buổi sáng tỉnh dậy đến đồng hồ Patek Philippe còn bị trộm mất, đồng hồ hàng mấy trăm triệu đó, đổi lại là tôi cũng uất ức”.

Ngự Văn Đình ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lục Văn Thù, như vô hình có bàn tay bóp chặt cổ anh vậy.

“Cậu đi bar rồi”?

“Đúng….Thật ra là vô ý”! Lục Văn Thù cứng đầu giải thích: “Tớ không phải về nước rồi sao, lúc trước những anh em đó hẹn tớ đi ra ngoài uống rượu, vì vậy là…..đồng hồ vẫn còn, tớ cầm về rồi”!

“lão tứ, trước khi màn kịch này chưa hạ màn, cậu tốt nhất quản cho tốt chân của mình”. Ngự Văn Đình mặt không biểu cảm: “Nếu bởi vì cậu khiến lão tam xảy ra chuyện, tớ đem chân tay cậu phế đi, làm thành người lợn”.

Yến Cảnh Niên biểu tình đồng ý, nụ cười như gió xuân ấm áp: “Đến lúc đó tôi đề xuất cho cậu thuốc, sẽ không đau đâu”.

“Mọi người là huynh đệ, như vậy quá ác rồi đi”? Lục Văn Thù khóe miệng nhếch lên, anh giơ tay thề: “Tớ bảo đảm về sau sẽ quy tắc, ai gọi tớ đi uống rượu đều sẽ không đi”!

Sợ Ngự Văn Đình sẽ ra tay với mình, anh nhanh chóng chuyển dời mục tiêu: “Nói xem, chuyện lớn như vậy đều giao cho Dương Yến đó, thật sự được sao? Chúng ta thật sự không cần giúp đỡ”?

Yến Cảnh Niên nói: “Người có thể để anh hai chọn, nhất định không đơn giản, cậu đừng bận tâm nữa”.

“Quả thật không đơn giản, ngực to, còn xinh đẹp”. Lục Văn Thù cợt nhả, cùng anh chạm vai: “Nhìn thấy dáng vẻ anh hai say lần trước chưa? Không biết chừng bọn họ về sau thật sự ở bên nhau đó”!

“Vậy không đúng, anh hai bây giờ có vị hôn thê rồi, qua mấy tháng nữa sẽ kết hôn rồi, vậy Dương Yến không có gì nữa rồi. Tớ lúc trước tra rồi, gia thế và Tống Tịnh Hòa kia không tốt, cậu nói anh hai sao lại chọn cô ấy? Tình yêu thật sự không thành”?

“Hi hi, lão tứ hay là cậu theo đuổi Dương Yến đi, dù sao cũng không để miếng ngon cho kẻ khác”!
Bình Luận (0)
Comment