“Mẹ em quá khắc nghiệt rồi.” Dương Yến nhíu mày: “Ở độ tuổi của em điều quan trọng nhất là vui chơi, em học những thứ đó sau cũng chẳng muộn.”
Trường Bình lắc đầu: “Mẹ em nói học lúc này thì mới nhớ nhanh được. Em cũng không thấy mệt mỏi, em chỉ hy vọng em sẽ ngày càng lợi hại hơn bố em và được gặp bố em nhiều hơn.”
“Bố em rất bận rộn với công việc sao?”
“Vâng, bố có rất ít ngày nghỉ.” Trường Bình nâng cằm nói vui vẻ: “Nhưng mẹ em nói, năm mới bố sẽ về, hôm nay em có thể đón năm mới cùng bố mẹ.”
“Vậy thì tuyệt quá rồi.” Dương Yến cười, đưa tay ra chạm vào đầu cậu.
Cô biết để có kỳ nghỉ quân sự thật sự rất hiếm và khó.
Dương Yến không tiếp xúc với nhiều trẻ con lắm, nhưng cô cảm thấy rất thoải mái khi trò chuyện với anh chàng nhỏ bé này, bé ấy rất ngoan, thông minh và biết nhiều thứ, hai người trò chuyện trong lúc ăn.
“Xin lỗi, chị phải trả lời điện thoại.” Khi điện thoại reo, Như Ý nói với Trường Bình.
Nhìn điện thoại, đó là một dãy số lạ.
Cô đành trả lời điện thoại: “Xin chào, ai thế?”
“Cô Dương, cô đang ở đâu?”
“Anh Ngự?” Với giọng điệu không chút trầm bổng đó, Dương Yến có thể nói được đó là ai, vội vàng nói: “Tôi đang ăn trưa bên ngoài, anh có gì tìm tôi à?”
“Cửa hàng nào?”
Hả?
Dương Yến cứng đờ ra, cẩn thận nói: “Hay anh nói một nơi đi, tôi sẽ đi——”
“Địa chỉ.” Bên kia lập tức ngắt lời cô.
“...”
Dương Yến không dám tưởng tượng nếu cô nói “không” thì chuyện gì sẽ xảy ra, cô tự thuyết phục mình, đành địa chỉ.
Trường Bình liếc nhìn cô, hỏi: “Chị ơi, anh chàng đó hung dữ lắm đúng không?”
“Rất dữ, chị không chịu nổi luôn chỉ muốn thoát khỏi anh ta thôi.” Dương Yến sợ hãi nói, dù sao, trong số các anh em Phương Tinh Nghị, cô nghĩ Yến Cảnh Niên và Lục Văn Thù là hợp tính mình nhất.
Ngự Văn Đình âm u lạnh lùng thế, đừng nói là cô, người khác cũng chẳng muốn tiếp cận.
“Chị nói địa chỉ, vậy anh ta có đến không?” Trường Bình hỏi, rồi lại thẳng người dậy nói: “Đừng sợ chị ơi, em sẽ bảo vệ chị, ảnh dám bắt nạt chị, em sẽ đánh ảnh nằm sấp luôn!”
“Em thật đáng yêu!” Được hiệp sĩ nhỏ này bảo vệ, lồng ngực của Dương Yến bỗng ấm áp, cô không nhịn được mà nựng cậu bé.
Khuôn mặt của anh chàng này giống như những lời Lâm Thanh Dung từng nói, mềm mềm như bánh bao vậy!
Nhưng khi cô trông thấy con ngươi đen của cậu bé, Dương Yến nhớ ra.
Anh chàng nhỏ bé này là bản sao của Ngự Văn Đình, sau khi Ngự Văn Đình đến, chẳng phải anh chàng nhỏ này sẽ bắt gặp Ngự Văn Đình sao?
Cô đoán Ngự Văn Đình không liên quan gì đến bạn nhỏ này, nhưng nếu cậu bé này có liên quan đến anh em của Ngự Văn Đình thì sao? Cô sẽ không gây ra bất cứ rắc rối gì chứ?
Thấy Dương Yến nhìn chằm chằm vào mình, Trường Bình hỏi: “Chị bị sao vậy?”
“Chị ổn.” Dương Yến nhanh chóng đứng dậy, đeo khẩu trang cho Trường Bình rồi rời đi: “Anh chàng đó rất hung dữ, em vào ô tô đợi chị đi, xong chuyện chị sẽ đưa em về nhà…”
Ngay khi cô đưa Trường Bình rời đi, đúng lúc thấy Ngự Văn Đình, vẫn là chiếc áo sơ mi đen và quần âu dài, khuôn mặt vô cảm, ánh mắt đầy sát khí khiến cô hoảng sợ.
Mắt của Ngự Văn Đình dán chặt lên người Dương Yến, sải dài bước chân đi qua: “Cô Dương, cô phải đi à?”
“Vâng, anh chàng nhỏ bé này đã no rồi, tôi muốn đưa bé ấy về trước.” Dương Yến mỉm cười, kéo Trường Bình ra phía sau để tránh Ngự Văn Đình: “Anh Ngự ngồi đợi tôi một chút.”
“Tôi sẽ chỉ nói vài câu, nhanh thôi.” Cằm của Ngự Văn Đình nhấc lên, ra hiệu cho Dương Yến ngồi lại.
“...”
Dương Yến không thể đi được, vì vậy cô đành cắn răng quay lại, sắp xếp đưa Trường Bình vào bên trong, kéo mũ cậu bé xuống: “Đợi chị một chút nhé?”
Trường Bình ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Sau khi người phục vụ mang nước đến, Dương Yến đi đến chỗ Ngự Văn Đình, hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì sao, anh Ngự?”
“Cô thích Tinh Nghị.”
Lời khẳng định kiên quyết và thẳng thắn của anh khiến Dương Yến nghẹt thở, sau khi hoàn hồn, mặt cô không được tự nhiên lắm: “Anh Ngự, anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ xem Phương tổng là ông chủ tôi mà thôi.”
“Cô Dương không cần phải giả vờ, đôi mắt của cô không thể đánh lừa được ai đâu.” Ngự Văn Đình thờ ơ nói: “Tôi chưa thấy người phụ nữ nào liều mạng cản dao cho một người đàn ông chỉ vì đó là ông chủ của mình.”Dường như tất cả tâm tư của cô đều bị người khác nhìn thấu, cô xấu hổ và bối rối, trái tim cô đập mạnh liên hồi.
Đôi mắt của cô rõ ràng đến vậy sao?
Ngự Văn Đình vẫn vô cảm: “Cô Dương, cô biết Tinh Nghị đã đính hôn đấy, hôn nhân của họ chỉ là vấn đề thời gian thôi, có vài điều tốt hơn là cô nên giấu trong tim mình, sẽ không có kết quả gì đâu.”
“Anh Ngự sợ tôi sẽ phá hoại chuyện của Phương tổng và cô Tống sao?” Trái tim Dương Yến chùng xuống, mỉm cười nhàn nhạt hỏi: “Vậy anh hẹn tôi gặp mặt, là muốn yêu cầu tôi rời khỏi Phương thị?”
Ngự Văn Đình không nói gì, đẩy cho cô một tập tin.
Dương Yến lật tài liệu, khi thấy trang tiếp theo, cô mở to mắt ra, rồi lại nhìn Ngự Văn Đình: “Anh đang đùa tôi à anh Ngự?”
“Nếu cô không cảm thấy đủ, cứ tự thêm vào.”
“Đây không phải vấn đề muốn gì.” Dương Yến muốn phát điên: “Anh Ngự, anh phát điên với tôi à?”
Cô đóng tập tài liệu, im lặng một lúc: “Vâng, tôi thừa nhận có thể là tôi thích Phương tổng, nhưng tôi chắc chắn không muốn phá hỏng đám cưới của Phương tổng và cô Tống.”
“Anh Ngự, kết hôn là chuyện đại sự trong đời, không phải bán hàng.” Dương Yến đẩy tập tin lại về phía anh, dùng giọng nhạo báng: “Anh không cần phải kết hôn với tôi để ngăn cản tôi, nếu anh không muốn gặp tôi, tôi có thể giao những chuyện trong tay lại cho anh, đi đến một chi nhánh khác.
Ngự Văn Đình nhìn cô chằm chằm suốt vài giây, lạnh lùng nói: “Cô Dương cứ nói kiểu đàn ông cô thích, tôi sẽ tìm cho cô Dương, để cô Dương hoàn thành đại sự tuyệt vời này trong đời.”
“Anh có vợ chưa?”
Dương Yến chưa kịp nói gì, Trường Bình bên cạnh cô ngồi dậy, hỏi Ngự Văn Đình một câu thế này.
Đôi mắt của Ngự Văn Đình liếc qua, chàng trai nhỏ không hề sợ hãi, đôi mắt dưới chiếc mũ nhìn chằm chằm vào anh, con ngươi của cậu bé đen và sáng, khiến anh sững sờ.
Đôi mắt này thật sự rất đẹp.
Thấy Ngự Văn Đình không nói lại, Trường Bình hơi buồn, hỏi lại: “Anh có vợ chưa?”
“Không có.” Ngự Văn Đình trả lời câu hỏi của cậu bé, lại cảm thấy anh đã nói chuyện với cậu bé này rất nhiều lần rồi, anh cau mày, nhìn Dương Yến: “Cô Dương, trả lời câu hỏi của tôi ngay đi.”
Trường Bình có vẻ thất vọng, ngồi lại.
Dương Yến kìm nén ngọn lửa trong lòng, cười toe toét: “Anh Dương, không cần anh phải lo lắng cho tôi, tôi thề với anh, nếu thế tôi sẽ thối trong bụng mất.”
“Vậy cô hãy cưới tôi đi.” Ngự Văn Đình đẩy tập giấy tờ sang lại, vừa thờ ơ vừa mạnh mẽ: “Ký đi.”
“...”
Dương Yến thực sự muốn chửi: ‘Anh có bệnh hả, cả nhà anh ai cũng thế!’
“Anh Ngự, anh không cần phải làm như vậy.” Sau khi bình tĩnh lại, Dương Yến mím môi: “Tôi biết anh làm tất cả là vì Phương tổng, còn có lý do là cô Tống.”
Khuôn mặt Ngự Văn Đình dậy sóng, đôi mắt anh chầm chậm chìm xuống.
Dương Yến cũng cảm thấy lạnh sống lưng, cô kiên trì nói nốt suy nghĩ còn lại: “Thực ra, thưa anh Ngự, lo lắng của anh là không cần thiết, tâm ý của tôi Phương tổng sẽ không biết, sẽ không ảnh hưởng đến Phương tổng…”
“Cô Dương.” Ngự Văn Đình cắt ngang lời cô, ảm đạm nói: “Cô đã quên chuyện ở câu lạc bộ rồi à?”
Dương Yến giật mình tại chỗ.