"Oa, cô ấy trông thật dễ thương, gọi là tiểu tiên nữ thật chính xác nha.” Lục Văn Thù cười hì hì nói: "Tôi hứa sẽ tìm người phụ nữ xinh đẹp hơn cho em trai của cô.”
Dương Yến hỏi lại: "Sao anh không tự tìm cho mình đi.”
"Bởi vì tôi là người tình cảm, tôi vừa thấy tiểu tiên nữ đã yêu, coi trọng cô ấy.”
Dương Yến nhìn lên nhìn xuống anh ta một cái, cười nhạo: “Anh đã nói những lời này với bao nhiêu cô gái? Sáu mươi?”
"Cô xem những lời này của cô, tôi đâu phải là người trăng hoa như vậy.” Lục Văn Thù lẩm bẩm, kéo ghế lái, đẩy cô lên xe: “Bảo bối, xe giao cho cô!"
Dương Yến tức đen mặt lại: "Đừng buồn nôn như vậy, tôi sẽ nôn.”
Lục Văn Thù không để ý mặt mũi, Dương Yến nói không lại anh ta, chỉ có thể đóng vai trò làm lái xe, mà bản thân anh ta ngồi đằng sau, cùng Lâm Thanh Dung nói chuyện rất hăng say, tìm hiểu sở thích của cô.
Khi xe đến khu biệt thự của Phương Tinh Nghị sống, Lục Văn Thù miệng vẫn chưa nghỉ ngơi chút nào, nghe Lâm Thanh Dung nói thích một nhãn hiệu quần áo nào đó, lập tức nói sẽ xin bạn bè hai vé.
Dương Yến mở cửa xe, ngoài cười nhưng trong không cười: "Lục tiên sinh, anh có thể không biết xấu hổ như vậy không?”
"Tôi cùng Thanh Dung nói chuyện phiếm, sao lại nói là không biết xấu hổ?”
"Đúng vậy, tớ cảm thấy anh ấy nói chuyện rất hay.” Dù sao Lâm Thanh Dung cũng không nói chuyện yêu đương gì, miệng Lục Văn thù rất ngọt, giống như bị che mắt: “Mặc dù anh ấy có điểm giống như con gà trống hoa.”
Lục Văn Thù quyết định, sau khi trở về, anh ta nhất định cho thương hiệu này vào sổ đen.
Trước đó Dương Yến đến chăm sóc Phương Tinh Nghị, thẻ ra vào còn chưa trả lại, nhưng cô sợ bị hiểu nhầm, liền xách đồ ở phía sau, để Lục Văn Thù mở cửa.
Phòng khách thơm mùi gỗ đàn hương, rất dễ chịu, Phương Tinh Nghị dường như không có ở đây.
Dương Yến thấy Lục Văn Thù còn đứng cạnh Lâm Thanh Dung, bất mãn, thay giày trước, sau đó đặt đồ ăn dinh dưỡng liền nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Cô đi về hướng quầy bar, hai người giúp việc đang nói chuyện phiếm, dường như không thấy Dương Yến, một người trong đó nói: “Có thật là chân Phương tổng không thể hoạt động nữa hay không?”
"Đương nhiên a." Người kia hạ giọng nói: "Nghe nói cả đời sẽ không đi lại được, thật sự là đáng thương, còn trẻ như vậy, phải ngồi xe lăn cả đời.”
"Còn không phải sao, ngươi nói kiếm nhiều tiền như vậy, chân không đi được nữa thì còn có thể làm gì?”
"Ta đoán tiểu thư Tống gia kia sớm muộn gì cũng sẽ giải trừ hôn ước với Phương tổng, ai lại muốn gả cho một người tàn tật chứ?”
"..."
Hai người giúp việc nói chuyện không hề kiêng nể gì cả, bén nhọn cay nghiệt giống như một dao đâm vào người Dương Yến.
Nếu như Chú nhỏ Phương nghe được những này, trong lòng hẳn là rất khó chịu.
Anh ấy còn chưa đủ đau khổ hay sao?
Trong lòng Dương Yến dâng lên một ngọn lửa không xác định, đặt đồ dinh dưỡng trên quầy bar. Nghe thấy tiếng động, hai người giúp việc quay đầu nhìn Dương Yến thì giật nảy mình.
Bọn họ cũng đọc tin tức, đương nhiên biết hiện tại Dương Yến là đại diện Tổng giám đốc của Phương thị, run rẩy lo sợ.
"Dương, Dương tổng..."
"Từ Dương tổng này tôi không dám nhận.” Dương Yến cười lạnh: "Ai biết các ngươi bên ngoài gọi tôi là Dương tổng, sau lưng lại sẽ nghị luận cái gì về tôi?”
Hai người giúp việc sắc mặt trắng bệch.
Dương Yến lãnh đạm nói: "Các ngươi bị sa thải, thu dọn đồ đạc rời đi, về sau không cần đến nữa!"
Một người giúp việc trong đó hoảng hốt nói: “Dương, Dương tổng, là chúng tôi sai rồi, xin cô tha thứ, chúng tôi thật không dám nữa.”
"Tôi không muốn nhắc lại những gì đã nói.” Sắc mặt Dương Yến lạnh lùng, không cảm động chút nào: "Coi như các ngươi có làm được việc, tôi cũng chướng mắt, tôi ghét nhất là nói xấu sau lưng người khác.”
Lục Văn Thù đi tới, tò mò hỏi: "Bọn họ sao lại chọc giận cô rồi?”
"Bọn họ không chọc tôi, chọc Phương tổng.” Dương Yến đem sự tình kể lại cho Lục Văn Thù: “Để bọn họ dọn đi, tôi tự mình chọn cho Phương tổng vài người giúp việc.”
"Ai nha, thật là ghê tởm, vậy mà dám bàn luận về ông chủ sau lưng.” Lục Văn Thù tức giận nói, nhưng lại nháy mặt với người hầu lúc Dương Yến không để ý.
"Còn không thu thập đồ vật rồi rời đi?"
Hai người hầu không dám nói gì, đành đi thu dọn đồ đạc.
Dương Yến dọn dẹp quầy bar, còn khinh bỉ nhìn lục Văn Thù một chút: "Lục tiên sinh, thay đổi cách nhìn người của anh một chút, bên ngoài đẹp nhưng nội tâm không nhất định sạch sẽ.”
"Đây không phải tôi chọn, lão tam chọn!" Lục Văn Thù đem cái nồi vứt cho Yến Cảnh Niên.
Dương Yến a một tiếng, không tin nhìn hắn: "Tôi biết Yến tiên sinh, anh ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế."
"Cô đây là tin tưởng mù quáng.” Lục Văn Thù trách móc, ánh mắt liếc qua một cái, lầm tức tới gần Lâm Thanh Dung giả tủi thân: "Tiểu tiên nữ cô xem, Dương Yến cô ấy khi dễ tôi, cô phân xử giúp tôi.”
"Hai người nói cái gì sao?" Lâm Thanh Dung hỏi, cô bước vào nhìn thiệt thự sang trọng, tay bóc quả quýt: “Oa quýt này rất ngọt, ăn rất ngon.”
"Thật sao? Tôi cũng muốn nếm." Lục Văn Thù phối hợp há miệng.
Lâm Thanh Dung bổ quả quýt làm hai nửa nhét vào miệng anh ta.
Nói thật, Lục Văn Thù cảm giác ăn không ngon, nhưng tiểu tiên nữ tự cho mình ăn, trong lòng anh ta rất đắc ý: “Rất ngon, lát nữa về chúng ta hãy lấy một ít.”
Lâm Thanh Dung lặng lẽ hỏi: "Không được, Phương tổng kiểu gì cũng sẽ nói.”
"Mấy quả quýt mà thôi, không có việc gì!"
Dương Yến nhìn toàn bộ quá trình, không biết nên nói Lâm Thanh Dung ngốc, hay là nói Lục Văn Thù thủ đoạn cao siêu, chỉ một chút công phu đã hòa hợp với Lâm Thanh Dung.
Xem ra địa vị của em trai cô dường như có chút nguy hiểm.
"Mọi người sao lại tới đây?"
Trên lầu Phương Tinh Nghị nghe được tiếng động, cuối cùng từ trong phòng đi ra, đứng trên bậc thang, thấy trong phòng khách trừ Lục Văn Thù, còn có Dương Yến cùng Lâm Thanh Dung cũng ở đó đang nói chuyện ồn ào.
Ánh mắt anh liếc nhiều hơn về phía Dương Yến.
Không biết có phải dạo này Dương Yến cố tình tránh mặt anh hay không mà trong khoảng thời gian này đều không có liên lạc với anh, không nghĩ hôm nay cô lại tới đây.
"Anh hai!" Lục Văn Thù cười hì hì chào hỏi Phương Tinh Nghị: "Hôm nay em đến công ty tìm Dương Yến, cô ấy nói có việc muốn hỏi anh nên em đưa cô ấy tới, con có Lâm Thanh Dung cũng đến.”
Lâm Thanh Dung tranh thủ thời gian chào hỏi: "Chào Phương tổng."
Phương Tinh Nghị thanh âm nhàn nhạt, đi xuống cầu thang bằng thiết bị điện đã trang bị sẵn.
Dương Yến thấy anh ta xuống lâu, mặc quần áo ở nhà thoải mái, trên khuôn mặt dịu dàng thanh nhã, hơi thở trở nên gấp gáp, không biết làm thế nào đối mặt, liền đi vào phòng bếp rửa hoa quả.
Ánh mặt Lục Văn Thù đảo một vòng, tính toán một chút liền lập tức ôm bả vai Lâm Thanh Dung: “Tiểu tiên nữ, đi, tôi dẫn cô đi ra vườn hoa, cho cô xem vài lại hoa hồng quý, có thể mang về trồng.”
"Thật sao?" Kỳ thật Lâm Thanh Dung đã sớm biết đến vườn hoa kia, có rất nhiều loại hoa quý hiếm, nhưng không có ý định đi, lúc Lục Văn Thù nói những lởi này, phải tranh thủ giục anh ta đi nhanh một chút.
Trong chốc lát, phòng khách to như vậy chỉ còn có một mình Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị ấn công tắc trên xe lăn, xe chậm chạp đi vào phòng bếp, anh nhìn Dương Yến đang quay lưng về phía mình.
"Tại sao dạo này không thấy em lên Zalo tìm anh?”
"Công ty cũng không có việc lớn gì." Dương Yến nói, cũng không quay người lại: “Em hỏi Lục tiên sinh cũng nói như vậy, hơn nữa Phương tổng có thể nghỉ ngơi cho tốt mà không bị ai quấy rầy.”
"Tôi chưa bao giờ cảm thấy em quấy rầy tôi.”
Trong nháy mắt vành tai Dương Yến nóng lên, quả táo trong tay không cầm chắc rơi vào trong bồn rửa chén, cô nhanh chóng nhặt lên tiếp tục rửa.
Phương Tinh Nghị khoanh tay, lẳng lặng chờ đợi.
Mãi cho đến khoảng mười phút trôi qua, Dương Yến vẫn không quay lại, anh lại khẽ hỏi: "Dương Yến, không phải em đến đây hỏi thăm tôi sao? Cứ định quay lưng về phía tôi rửa hoa quả đến khi trời sáng sao?”