Khi Dương Yến chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Phương Tinh Nghị ở cửa nhìn cô, không hề rời mắt, Dương Yến mấy lần quay đầu nhìn anh vẫn đứng đó, thật sự không chịu nổi.
“Chú nhỏ, chú đi xem báo được không?”
Cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, cô làm cơm cũng cảm thấy tay chân bất tiện.
Phương Tinh Nghị đi xem báo một lát, sau đó lại quay lại, nghiêm túc nói: “Tôi xem rồi, xem báo không thích bằng xem phu nhân.”
Dương Yến lại đỏ mặt.
Bữa sáng là cháo dinh dưỡng bí đỏ và bánh bao chiên.
Dương Yến muốn hỏi Phương Tinh Nghị có muốn dấm hay không, Phương Tinh Nghị đã kẹp một cái bánh bao, cắn một cái, nước sốt bắn khắp nơi, anh dường như bị kinh ngạc.
“Phụt!” Dương Yến lần đầu nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt Phương Tinh Nghị, dáng vẻ có chút ngốc nghếch, cũng không để ý nước sốt trên người, cười phụt ra.
Sau khi cười xong, cô một bộ nghiêm túc dạy anh ăn bánh bao chiên.
“ Đây là dấm, là gia vị.” Dương Yến dùng đũa chọc một lỗ nhỏ trên bánh bao, rót dấm vào. “Sau khi làm thế này, hơi nóng bên trong cũng bay hết, lúc ăn sẽ không bị sốt văng khắp nơi.”
“Thì ra là vậy.” Phương Tinh Nghị tiếp nhận chỉ dạy, cắn một miếng bánh bao chiên cô làm xong, khen: “Ngon, tay nghề nấu ăn của phu nhân càng ngày càng tốt.”
Dương Yến liếc anh một cái. “Tay nghề lúc trước của tôi không tốt sao?”
“ Lúc trước tay nghề cũng tốt.”
“...”
Sau khi ăn xong, ánh mắt Dương Yến chuyển đến trên mặt người đàn ông, cô chống má, nhìn lông mi dài của Phương Tinh Nghị, giống như hai cánh quạt nhỏ, khuôn mặt rất đẹp.
Cô vươn tay nhéo một cái.
Phương Tinh Nghị quay đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Dương Yến mới phát hiện mình làm việc ngu ngốc, nhanh chóng thu tay lại, nhìn trái ngó phải. “A, tôi thấy chú nhỏ tóc có chút dầu, nên gội đầu rồi.”
“Nhưng mà tôi thế này không tiện.” Phương Tinh Nghị chỉ chỉ xe lăn: “Phu nhân giúp tôi đi.”
Dương Yến gật đầu vô thức.
Sau hai giây, cô xoay người lại, tát mình một cái, chửi thầm: “ Dương Yến mày khùng à, tại sao lại gật đầu! Đầu mày bị cửa kẹp rồi!”
Tuy nhiên việc bản thân đáp ứng, chỉ có thể miễn cưỡng đi làm.
Sau khi vệ sinh xong nhà bếp, Dương Yến lên lầu tìm Phương Tinh Nghị, lần đầu bước vào phòng ngủ của anh, toàn bộ phong cách cao cấp, có mùi gỗ đàn hương nhè nhẹ, thấm vào trong lòng.
Dương Yến dùng remote kéo rèm phòng tắm lên, ánh mặt trời soi chiếu vào, chói mắt ấm áp.
“ Hôm nay thời tiết không tệ!” Dương Yến thông qua cửa sổ sát đất nhìn cảnh sắc bên ngoài, nói với Phương Tinh Nghị: “Chú nhỏ, đợi một lát tôi dẫn chú đi dạo nhé.”
“ Được”
Cô xắn tay áo, muốn đỡ Phương Tinh Nghị đến bệ rửa tay, Phương Tinh Nghị lắc đầu cự tuyệt: “ Tôi có thể tự mình đi.”
Dương Yến lùi mấy bước, gặp Phương Tinh Nghị tựa xe lăn, dùng lực từ trong, hai tay ôm lấy một chân, từ từ đặt đến trên ghế tựa, sau đó là chân còn lại.
Một động tác rất đơn giản, anh lại dùng mười mấy phút, đầu đều là mồ hôi.
Dương Yến trong lòng đau đớn, nắm chặt nắm tay.
Đợi việc của Phương thị giải quyết xong, cô sẽ dẫn Phương Tinh Nghị ra nước ngoài, nhất định sẽ có bệnh viện chữa khỏi hai chân của anh.
Việc gội đầu cho người khác, Dương Yến làm rất thuận lợi, ngẫu nhiên còn hỏi Phương Tinh Nghị có muốn thêm lực tay không.
“ Chú nhỏ đừng cử động, cúi đầu một chút.”
“ Thấp thêm chút nữa.”
Dương Yến đầu thấp đối diện với đôi mắt sâu xa của Phương Tinh Nghị, trong lòng cô nhảy một cái, không vui nói: “ Chú nhỏ nhắm mắt lại, tránh bọt vào mắt.”
Phương Tinh Nghị vẫn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt ấm áp: “Phu nhân thật đẹp.”
Dương Yến đối với việc này không có sức kháng cự, không nói nữa, hai tai lại từ từ đỏ lên.
Sau khi gội xong, Dương Yến đi lấy một cái khăn lông khô, thay Phương Tinh Nghị lau tóc, hoàn toàn không phát hiện quần áo của mình cũng bị ướt, dính sát trên người, lộ ra đường cong xinh đẹp.
Phương Tinh Nghị nhìn cô mấy lần, kéo cô vào lòng.
“ Ai, chú kéo tôi ~.” Dương Yến bị kéo không kịp đề phòng, ngồi lên người anh, vẫn chưa kịp hỏi, thì đã bị nụ hôn nóng bỏng chặn lời còn lại, người đàn ông cạy môi cô, hôn sâu sắc nóng bỏng, nắm tay cô, hai người năm ngón đan xen.
Đầu mũi toàn là hơi thở của anh, trong đầu Dương Yến có chút loạn.
Sau một lúc, Phương Tinh Nghị buông cô ra, môi dán lên má cô, hơi thở rất nóng.
“ Phu nhân, em thật đẹp.”
Sau đó, môi lại đặt xuống cằm cô, một đường đi thẳng xuống.
Cơ thể Dương Yến run rẩy, có chút mơ hồ, sau khi cảm nhận được cơ thể anh chỗ nào cũng nóng rực, cô lập tức tỉnh táo, lòng bàn tay che miệng của người đàn ông.
Cô khó khăn tìm lại giọng nói của mình, ấp a ấp úng nói: “ Đủ, đủ rồi.”
Phương Tinh Nghị nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi cô vì sao, hơi thở trên chóp mũi phả trong lòng bàn tay cô, Dương Yến cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, ngẩng đầu nhìn anh.
Chính tại lúc này, trong loa truyền đến giống nữ nhẹ nhàng: “ Ông chủ, ông có khách mới đến thăm!”
Khoảng cách giữa môi Dương Yến và môi người đàn ông chỉ có một chút, đúng lúc bị tiếng loa cắt ngang, cô hoảng loạn xuống khỏi người anh: “ Tôi đi xem ai đến!” liền đi ra một mạch.
Thật nguy hiểm, xém chút nữa là mắc sai lầm!
Sau khi xuống lầu, tim Dương Yến vẫn đập liên hồi, cô vỗ vỗ mặt, mới mở cửa.
“ Này, sao lại là cô con hồ ly tinh xấu xa này!” Cửa vừa mở, Tưởng Song Kỳ bên ngoài nhìn thấy Dương Yến đã nổi cơn thịnh nộ: “Cô tại sao lại ở trong nhà anh Nghị?”
“Tôi...”
Dương Yến vừa mở miệng, ánh mắt Tưởng Song Kỳ đã quét tới trên người cô, thấy quần áo cô ướt dính trên người, đột nhiên biểu cảm như nhìn thấy quỷ: “Cô vừa mới làm gì, muốn cường bạo anh Nghị?”
“ Cô nghĩ nhiều rồi.” Sắc mặt Dương Yến lại không tự nhiên.
Tưởng Song Kỳ hứ một tiếng, đẩy cô một cái đi vào nhà, vừa gọi anh Nghị, vừa rầm rầm chạy lên lầu hai, Dương Yến bất lực nhìn cô, đóng lại cửa lớn.
Sau khi Dương Yến cũng lên lầu, thì gặp Tưởng Song Kỳ đứng đối diện Phương Tinh Nghị, tức giận chỉ trích cô.
“ Anh Nghị anh xem làm sao có thể cho người phụ nữ như vậy vào nhà! Anh có biết cô ta chân đứng hai thuyền, đang trêu đùa anh, nếu không phải em kịp thời tới cô ta không chừng sẽ làm gì anh!”
Dương Yến: “...”
“Em đừng diễn nữa, đến chỗ anh định nói cái này?” Phương Tinh Nghị hỏi cô ta.
Tưởng Song Kỳ dậm chân, lẩm bẩm: “Làm gì có, chẳng phải em gửi tin nhắn anh không trả lời, nên em đến xem anh. Anh Nghị em chính là quan tâm anh, anh giống như không muốn gặp em!”
Phương Tinh Nghị giống như không muốn nghe cô ta lảm nhảm, anh thấy Dương Yến đứng ở cửa, kêu cô đi qua.
“ Phu nhân, qua đây.”
Tưởng Song Kỳ lập tức quay đầu, thấy anh gọi Dương Yến, không thể tin nổi nhìn Tưởng Tinh Nghị: “Nghị, anh Nghị, anh gọi cô ta là gì? Các người...”
Sau khi Dương Yến đi tới, Phương Tinh Nghị nói: “Đừng vô lễ, gọi chị dâu.”
“ Không, cô Tưởng đừng hiểu lầm!” Dương Yến sợ đến mức nổi hết da gà: “Giám đốc Phương anh ta...”
“Anh Nghị, anh kêu em gọi cô ta là chị dâu? Tưởng Song Kỳ cất cao giọng hét, cắt ngang giải thích của Dương Yến: “Tại sao anh thích loại hồ ly tinh xấu xa này, em không phải bảo bối của anh nữa sao?”
Phương Tinh Nghị: “Anh chưa từng xem em là bảo bối.”
“ Anh Nghị, anh, anh, anh...” Tưởng Song Kỳ giận muốn khóc: “Em chỉ là một khoảng thời gian không đến xem anh, chẳng lẽ trong lòng anh đã không còn vị trí của em?”
Phương Tinh Nghị thành thực gật đầu, Dương Yến bên canh có chút không nhịn được cười.
Làm sao đây, thật muốn cười.