Sân bay Nam Thành.
Tống Tĩnh Hòa mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng ôm lấy dáng người mảnh khảnh, nhìn thông minh và xinh đẹp, sau khi nói chuyện với con trai xong, cô mỉm cười dịu dàng, đẩy va li về phía đại sảnh.
Món quà lần này, con trai nhất định sẽ thích.
Đại sảnh sân bay rất nhiều người, Tống Tĩnh Hòa lách qua đám đông, liền nghe thấy tiếng kêu.
"Tống Tĩnh Hòa?"
Tống Tĩnh Hòa vô thức quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đeo chiếc túi xách màu tím, ưu nhã thanh lịch, vô số ký ức ngày xưa hiện về trong đầu, cô siết chặt tay cầm.
Tống Tĩnh Hòa đứng vững, lễ phép cúi đầu: "bà Ngự, đã lâu không gặp."
"Còn tưởng chỉ là nhìn nhầm, thật đúng là cô.” bà Ngự này trông rất ưu nhã, ngôn từ lại rất sắc bén, lúc đi tới, ánh mắt ầm thầm đánh giá Tống Tĩnh Hòa, tư thế cao cao tại thượng.
Dò xét xong, bà ta hừ cười một tiếng: "Mới chỉ bốn năm, không nghĩ cô có khả năng như vậy, vậy mà có thể buộc Tống gia nhận cô, lại cùng Phương tổng đính hôn?”
Tống Tĩnh Hòa kìm nén cảm xúc, trên mặt không chút thay đổi, cười nói: "Cái kia còn phải cám ơn bác. Nếu không phải ngài cho tôi ba mươi tỷ, làm sao tôi lại có thể sống tốt như vậy.”
"Ngươi cũng chỉ đáng giá như vậy.” bà Ngự ưu nhã cười, trong mắt miệt thị không che giấu chút nào: "Dù cô còn bản lĩnh đi nữa, cũng là đứa con ngoài giá thú, dơ bẩn, thấp hèn.”
"Ngài nói rất đúng, tôi dơ bẩn thấp hèn, làm ô uế mắt ngài." Tống Tĩnh Hòa đi đến trước mặt bà Ngự, khẽ cười: “Nếu ngài có thể để ý đến tôi, vậy tôi phải cảm ơn Phật tổ nha.”
"Nhưng ngài đừng quên, tổ tiên có câu "Phong thủy luân chuyển", tin tôi đi, sẽ có một ngày như vậy, ngài sẽ đến cầu xin tôi, và xin lỗi tôi.”
Cô khí phách quẳng xuống mấy câu sau đó quay người rời đi.
bà Ngự tức giận đến sắc mặt tái mét.
Mới chỉ có bốn năm, người phụ nữ này lại lấy dũng khí ở đâu ra mà dám khiêu khích bà?
bà Ngự hỏi trợ lý bên người: "Văn Đình trở về chưa?”
"Thiếu gia trước đó về nhà một lần, lại đi New York, hình như bên kia có việc gấp cần xử lý.” Trợ lý nói.
"Gọi điện thoại cho nó, nói ông nội nó thân thể không thoải mái, để nó nhanh chóng trở về.” bà Ngự phân phó nói: "Lại liên lạc với mấy người bạn của Lý Quân Trưởng, mời bọn họ lúc đó đưa con gái đến Ngự gia ăn cơm.”
"Vâng."
- -
Dương Yến đẩy Phương Tinh Nghị đi dạo thật lâu ở bên ngoài, trời tối mới trở lại biệt thự.
Lúc nấu bữa tối, cô đang suy nghĩ chuyển Tống Tĩnh Hòa muốn giấu chuyện đứa trẻ, kết quả nghĩ quá tập trung, không cẩn thận dao cắt vào tay, bị đau mới khiến cô giật mình, thấy trên thớt toàn là máu.
"Có chuyện gì vậy?" Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn tiến đến, thấy Dương Yến bị cắt vào ngón tay vẫn còn ngơ ngác đứng đấy, lập tực khéo cô ra ngoài, băng bó cho cô.
Động tác cẩn thận dịu dàng.
Dương Yến nhìn tóc trên đầu Phương Tinh Nghị, bất ngờ hỏi: “Phương tổng, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”
"Hỏi đi."
Dương Yến liền nói: "Chuyện là em trai tôi có hai người bạn, người bạn A và B là anh em tốt, thế nhưng người bạn gái của bạn A cùng anh ta chia tay, đã có con, sau đó người bạn gái đó lại gả cho người bạn B.”
"Cái này không phải là trà xanh biểu* sao?"
*Trà xanh biểu: Giả làm người phụ nữ thanh thuần nhưng lại cướp người yêu của người khác
Dương Yến cảm thấy rất bất ngờ: "Anh còn biết trà xanh biểu? Không không, cô ấy không phải trà xanh biểu, cô ấy là có nỗi khổ tâm, hơn nữa người bạn A cũng biết, trong lòng vẫn thích cô ấy, người bạn A không biết về chuyện đứa bé. Tối muốn hỏi là nếu như anh là người bạn B, anh sẽ làm thế nào?”
"Lại còn có khổ tâm, giấu diếm chuyện đứa bé chính là cô ấy không đúng.” Phương Tinh Nghị nói: “Cô ấy làm như vậy sẽ làm cho người bạn A và người bạn B không thể làm anh em với nhau được nữa.”
Dừng một chút, anh nói: "Nếu như tôi thật sự là người bạn B, tôi sẽ ném người phụ nữ đó đi, sử dụng hết các quyền để cho cô ta không thể về nước làm tổn hại hai anh em của tôi.”
Dương Yến ngây người.
Tàn nhẫn như vậy sao?
Phương Tinh Nghị ưu nhã ngồi trên xe lăn, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Yến: "Dương Yến, cô nói những lời này làm tôi cảm thấy rất kỳ lạ.”
"Ha ha ha, nào có, tôi chỉ là hỏi một chút.” Dương Yến cười ha hả: "Em trai tôi là bạn của bọn họ, nó hỏi làm sao bây giờ, tôi cũng không rõ liền hỏi anh.”
"Cách đối xử giữa những người đàn ông với nhau, em trai cô chắc sẽ hiểu.” Nói xong, Phương Tinh Nghị trầm tư: "Tôi quên, em trai cô là đồng tính, khả năng tư duy không giống nhau lắm.
Dương Yến nổi giận, đạp một cái vào xe Phương Tinh Nghị.
"Nói vậy là ý gì Phương tổng? Phân biệt đối xử? Nói cho anh biết, em trai tôi không hề có vấn đề gì, nó thích ai tôi cũng đều đồng ý, nếu sau này muốn có con, tôi sẽ cho nó nhận làm con nuôi.”
"Tôi cũng không có ý phân biệt đối xử.” Phương Tinh Nghị giải thích, ánh mắt nhìn vào bụng Dương Yến.
"Nhìn bụng tôi làm gì!"
"Mang thai sao?"
"..."
Dương Yến trợn tròn mắt, nổi giận đùng đùng đi vào phòng bếp.
Một người bị bệnh thần kinh mới đi, hiện tại lại tới một người khác, sức chịu đựng của cô thật lớn mới không bị tức điên lên.
Dương Yến nghĩ nghĩ, cất thịt bò lại trong tủ lạnh, dùng đậu hũ non làm canh cá trích, cải xôi xào và thịt lợn xào rau cần.
Sau đó bưng lên bàn ăn.
Phương Tinh Nghị mắt nhìn thức ăn trên bàn, nhịn không được hỏi: "Không phải nói ăn thịt bò sao?"
"Thịt bò bị hỏng!" Dương Yến múc đậu hũ canh cho Phương Tinh Nghị, còn nói: "Bằng tài nấu nướng của tôi, những món xào này ăn rất ngon, Phương tổng có phải quá kẹn chọn không?”
Haizz, người ta là nữ đầu bếp vàng, một ngày nấu hai bữa cơm, nhân viên mỗi tháng nhận lương cũng chín mươi đến một trăm hai mươi triệu, tôi đây? Một ngày ba bữa cơm hầu hạ Phương tổng, không có tiền lương thì cũng thôi đi, anh còn kén chọn?”
"Lúc đầu tôi mới nấu cơm, làm cái gì cũng đều ăn, còn khen tôi nấu ăn rất ngon.”
"Cô so với những người khác thật khác biệt.”
Nghe cô châm chọc khiêu khích, Phương Tinh Nghị cau mày.
Người phụ nữ này ngày càng có khả năng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh, anh nói một câu, cô có thể trả lại mười câu.
Nhìn người đàn ông ăn tất cả thức ăn với bộ dáng chán nản, tâm trạng Dương Yến rất tốt, ngân nga một bài hát vào dọn dẹp phòng bếp.
Chẳng trách người ta đều nói không thể quá nuông chiều đàn ông.
Dọn dẹp xong, lúc chuẩn bị đi ra ngoài Dương Yến mới nhớ tới đồ Lục Văn Thù để lại trong phòng bếp, cô kéo ngăn tủ ra, thấy một cái cốc đặt ở trên đó, tò mò lấy xuống, cái cốc còn đặt trong một cái hộp nhỏ.
Dương Yến cầm cái hộp lắc lắc, thấy bên trong là một viên thuốc.
Cô chụp ảnh gửi cho Lục Văn Thù, kèm mấy cấu hỏi chấm:【 Lục tiên sinh, anh để tôi ăn cái này? 】
Lục Văn Thù: 【 Đúng vậy, trước khi đi ngủ thì ăn. 】
LG: 【 Nó là cái gì? 】
Lục Văn Thù: 【 Tóm lại cô nhớ ăn, nó là thứ đồ vật có thể khiến cô vui sướng.. 】
LG: 【... 】
Lục Văn Thù: 【 Bảo bối chớ nghi ngờ tôi, đến ngày mai cô tỉnh lại nhất định sẽ phải cám ơn tôi! 】
Dương Yến không thể nói chuyện nữa, tắt điện thoại.
Lúc đầu cô muốn vứt nó đi, nhưng nghĩ lại Lục Văn Thù cũng chưa từng làm gì xấu với cô, dặn đi dặn lại cô nhất định phải ăn nó cũng làm cô rất tò mò và sau đó ăn lúc đi ngủ.
Sau đó, trong đầu Dương Yến hiện lên một số ký ức.
Hóa ra sau khi thức dậy vào buổi sáng hôm đó, ở hành lang khách sạn cô gặp trợ lý Tư, sau đó ra ngoài bị người của Tưởng Song Kỳ bắt cóc, cô trốn thoát và được Phương Tinh Nghị đưa về khách sạn.
Lại sau đó...
Đột nhiên nhớ ra được những ký ức này, nhất là sau khi được Phương Tinh Nghị đưa về khách sạn, khiến Dương Yến mất bình tĩnh.
Đây là mơ sao?
Dương Yến hung hăng tát mình một cái, đau muốn chết, nhắm mắt lại nghĩ nghĩ, những ký ức kia vẫn rất rõ ràng, cô lại vỗ vào bàn tay mình, càng đau.