Nam Thần Nhà Tôi

Chương 17

Khoảng thời gian ăn cơm này thật sự là thoát chết trong gang tấc, cứ đột nhiên Phương Dịch Chung lại dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Dương Yến, giống như đang nói: “Chờ lúc trở về xem tôi xử lý em như thế nào”, Dương Yến đều coi như không thấy gì.

Cô sớm đã dọn phần lớn đồ dạc trong nhà họ Phương ra ngoài rồi, cũng không nghĩ sẽ trở về.

Người đàn ông bên cạnh đột nhiên cúi đầu khụ một tiếng, lại bị đạp trúng chân Dương Yến không yên nên đi qua xem, Phương Tinh Nghị cằm hơi cúi, ngay sau đó, đứng dậy đi toilet.

“…”

Một lúc lâu sau, Dương Yến mới phản ứng lại, đoán là Phương Tinh Nghị muốn giải thích chuyện hôm nay cho mình, cô cũng không chậm trễ, cầm túi xách cũng đi vào toilet.

Dương Yến vừa đi đến hành lang dài, có người đi sát cạnh cô, đi thật nhanh.

Cô ngẩng đầu, nhìn người bên cạnh, quả nhiên là Tần Mai Nghi, nhanh chóng lại gần Phương Tinh Nghị ở phía trước, cơ thể hướng về phía trước ôm lấy cánh tay Phương Tinh Nghị, dính sát vào tay anh.

“Tổng Giám đốc Phương, thật ngại quá.” Tuy Tần Mai Nghi nói như vậy, lại không đứng thẳng dậy, âm thanh nhỏ nhẹ lại bén nhọn giống như chiếc lá non:”Hình như tôi bị trẹo chân rồi.”

Phương Tinh Nghị vẫn không nhúc nhích.

Lá gan Tần Mai Nghi càng lớn, cổ áo càng hạ thấp xuống, lộ ra một mảng trắng nõn, kích thích ánh mắt người khác: “Tổng Giám đốc Phương, tôi thật sự ngưỡng mộ anh, muốn đi theo anh làm việc.”

“Tôi biết, ở tập đoàn Phương thị có nhiều người, có thể tôi không phải người xuất sắc nhất, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng làm cái kia, chỉ cần anh có thể cho tôi một cơ hội, tôi muốn cùng anh đến phân công ty ở New York làm việc.”

Dương Yến: “…”

Cô nói sao Tần Mai Nghi lại coi trọng Phương Dịch Chung, hóa ra có ý đồ khác nha.

“Tổng Giám đốc Phương, chỉ cần có thể đi theo anh làm việc, bắt tôi phải trả bất kỳ cái giá gì, tôi đều đồng ý.” Tay Tần Mai Nghi vòng lên ôm cổ Phương Tinh Nghị, môi đỏ mọng đưa qua.

Giây tiếp theo, tay cô ta tê rần, bị Phương Tinh Nghị đẩy ra.

Ánh mắt người đàn ông bình tĩnh không gợn sóng, lại không hiểu làm sao khiến Tần Mai Nghi rùng mình.

Phương Tinh Nghị cười nhạo nói: “Tôi cảm thấy cái gì cô cũng không cần làm, đi từ chức đi, cô thấy sao?”

“Đừng, thực xin lỗi, Tổng Giám đốc Phương, là tôi thất lễ rồi.” Tần Mai Nghi luống cuống, thật vất vả cô ta mới có thể leo lên vị trí này, không thể vì vậy mà từ chức được:“Tôi lập tức đi ngay.”

Thấy Tần Mai Nghi chạy tới, Dương Yến nhanh chóng cúi đầu, thoáng qua cô ta.

Đang mốn chạy tiếp, lại bị chặn lại.

“Cháu dâu, đã đến đây rồi, lại giả vờ không phát hiện là không tốt.” Phương Tinh Nghị nói, chiếc giày da đá cửa toilet, ánh mắt nhìn về phía Dương Yến không cần nói ra tiếng cũng hiểu: “Nói chuyện.”

Dương Yến bị một từ “cháu dâu” này làm nổi hết da gà lên, cô nhìn toilet nam bên cạnh, kiên trì đi vào.

Lần trước nói chuyện ở toilet nữ, lần này ở toilet nam.

Thật là kích thích ha.

Chờ sau khi Phương Tinh Nghị đi vào đóng cửa, Dương Yến lập tức giải thích: “Tổng Giám đốc Phương, tôi phải xử lý chút chuyện, cho nên mới giả vờ mang thai, tôi thề với anh, tôi thật sự không có mang thai, thật sự! Nếu anh không tin, có thời gian rảnh, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, tôi không phải là người con gái phóng túng.”

“Thật không?” Môi mỏng của Phương Tinh Nghị khẽ cong, nhìn người con gái đang khẩn trương, muốn trêu đùa cô: “Ngày hôm đó ở quán bar, cô sử dụng một chiêu “phóng túng” cực kỳ lưu loát.”

Lôi chuyện một tháng trước ra, gương mặt Dương Yến đỏ ửng.

“Chuyện đêm đó, tôi thừa nhận.” Dương Yến hít một hơi thật sâu, trầm tĩnh nói: “Chú út, đều là người trưởng thành, tôi hi vọng chú có thể quên chuyện hôm đó đi, tôi sẽ giải thích cho chú.”

Nghe cô gọi “chú út”, Phương Tinh Nghị không hiểu sao cảm thấy không dễ nghe chút nào, nói: “Đương nhiên có thể.”

Mặc kệ nói như nào, cái loại chuyện này, Dương Yến chịu thiệt hơn, Dương Yến không ngại, anh đương nhiên sẽ không để ý, nhưng mà anh không đoán được, cô sạch sẽ như vậy bởi vì cô có trở ngại.

Đêm đó ở khách sạn, anh không thấy Dương Yến không có chút nào ‘không thoải mái’.

Dương Yến giải thích, chỉ cần Phương Tinh Nghị không truy cứu, cô cũng yên tâm.

“Vậy chú út, không có việc gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây.” Dù sao cũng là toilet nam, cô luôn đứng ở cửa là bởi vì sợ có người đột nhiên đi vào, bây giờ đã nói chuyện xong, đương nhiên cần phải đi.

“Đừng vội, cô nhìn cái này trước đi.” Phương Tinh Nghị không cho cô ra ngoài, mà lấy điện thoại ra, ấn vài cái rồi đưa cho Dương Yến.

Cả người Dương Yến căng thẳng, trong đầu nghĩ rất nhiều thứ.

Tỷ lệ cao nhất là cái đó, cô nghĩ có phải đêm đó ở khách sạn, Phương Tinh Nghị quay lại cảnh đêm đó, muốn dùng video uy hiếp cô.

Cầm lấy điện thoại, vừa nhìn, quả nhiên là video, cảnh tưởng bên trong cũng là phòng khách sạn.

Dương Yến run lên, thiếu chút nữa ném điện thoại ra xa.

Gương mặt cô trắng bệch nhìn Phương Tinh Nghị, Phương Tinh Nghị nhíu mày, hất cằm: “Nhìn kỹ xem?”

“Tổng, Tổng Giám đốc Phương, anh thật đe tiện.” Dương Yến nghiến răng: “Vừa rồi anh mới nói không ngại, bây giờ cho tôi xem cái này, có ý gì?”

Phương Tinh Nghị thấy cô phẫn nộ trừng mắt nhìn mình, sắc mặt trắng bệnh, có lẽ đang nhiểu lầm gì đó.

Trực tiếp đưa qua, cho cô nhìn.

Theo phản xạ Dương Yến muốn tắt nó đi, Phương Tinh Nghị lại dùng sức cầm tay cô.

Dương Yến nhắm mắt lại không dám nhìn, sợ nghe được âm thanh của mình, không nghĩ tới lại ngoài ý muốn nghe thấy âm thanh vô cùng thuộc, hình như là em gái Quách Nhược Linh.

Sao lại như thế này?
Bình Luận (0)
Comment