Nam Thần Nhà Tôi

Chương 178

“Mày, mày.....”Phương Chính Thành lắp bắp, không nói được một câu đàng hoàng, ông ta chỉ có thể giương to mắt nhìn Dương Yến và Phương Tinh Nghị rời khỏi, sau đó đột nhiên một dòng máu tươi từ cổ họng ông ta trào ra.

“ Anh ba!” Phương Chính Á vội vàng chạy tới đỡ ông ta: “ Anh không sao chứ!”

“ Tiểu tử thối!”Phương Chính Thành thở hổn hển, ông ta sống mấy chục năm rồi, không ngờ lại bị một đứa con nuôi ép tới mức đường này, còn muốn lấy cánh tay đứa con trai thứ hai của ông ta nữa.

Phương Chính Á thấp giọng nói: “ Anh cũng biết anh hai xem trọng con cháu rồi mà, trong lòng anh ấy chắc chắn cũng rất khó chịu, anh ấy đã tỏ rõ sẽ thiên vị đứa con nuôi kia thì chúng ta cũng hết cách.”

Phương Chính Thành tức giận nói: “ Thù này, tao nhất định phải trả.”

“ Mời ông.” Đám vệ sĩ đi tới rồi liếc nhìn Phương Chính Thành một cái: “ Ông muốn tháo cánh tay của ông hay là của con ông, để cho bác sĩ chuẩn bị thuốc mê.”

Phương Chính Thành suýt chút nữa phun ra một dòng máu khác. Ông ta nhắm mắt lại đẩy Phương Chính Á ra rồi lên lầu.

Phương Cẩn Hiên đã bị bắn hai phát, bây giờ vẫn còn đang hôn mê, cho dù không có tiêm thuốc mê đi nữa thì nó cũng sẽ không có cảm giác gì đâu, Phương Chính Thành nhìn thấy đứa con trai mà mình yêu thương lại trở nên tàn phế, sắc mặt ông ta đen lại.

Ông ta đi tới cửa sổ sát đất rồi lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.

Sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, Phương Chính Thành liền nghiến răng nói: “Giúp tôi nói với anh Hứa, tôi đồng ý bán cho anh ta tất cả cổ phiếu của tập đoàn Phương Thị với giá thấp, nhưng anh ta phải đáp ứng với tôi một yêu cầu!”

Sau khi rời khỏi ngôi nhà chính, cả người Dương Yến vẫn lảo đảo, cô như đang nằm mơ vậy.

Hôm nay cô mới biết thế nào là trường diễn xuất a!

Chú út Phương ép từng người từng người một đến á khẩu, cuối cùng còn ép Phương Chính Thành nôn ra máu nữa chứ, sống tới từng tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một màn hay như vậy a!

Phương Tinh Nghị thấy cô đang ngây ngốc nên hỏi: “ Nghĩ gì vậy, chưa hồi thần nữa sao?”

“ Nói nhiều như vậy, khó tiêu hóa quá đi.” Dương Yến nhìn anh một cái rồi né sang một bên hai bước: “ Tôi thấy tôi nên tránh xa anh một chút mới được, tôi không chơi lại anh đâu.”

Phương Tinh Nghị khẽ mỉm cười rồi đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình: “ Không học hỏi được gì à?”

Dương Yến thở dài: “ Mấy thứ này làm sao mà học nổi?”

“Phải học, ví dụ như nên dùng thủ đoạn gì để đối phó loại người nào.”Phương Tinh Nghị nói: “ Chỉ cần cô tha cho hắn, hắn sẽ càng tưởng cô không dám làm gì hắn đó.”

Nói cũng đúng.

Dương Yến nhớ lại khi Phương Cẩn Hiên lăng nhục cô, anh ta đã ngang ngược nói Phương Tinh Nghị không dám làm gì anh ta hết.

Nhưng cô cũng có chút lo lắng: “ Anh nhìn Phương Chính Thành xem, anh chặt đứt một cánh tay của con trai ông ta, ông ta nhất định sẽ trả thù, còn nữa, anh cũng không nên gạt ba anh chứ.”

“ Bệnh thánh mẫu lại tái phát rồi sao?”

“Không, không.”Dương Yến xua xua tay: “Ý tôi là, chúng ta có thể tìm ai đó lén chặt cánh tay của hắn mà, anh không nên hung hăng như vậy, bởi vì sức khỏe của anh cũng không tốt.”

“ Phải cho bọn họ nhớ, bọn họ mới không dám đụng vào người của tôi nữa.” Phương Tinh Nghị nói: “ Ba tôi sống rất tình cảm, ông ấy muốn tha cho Phương Cẩn Hiên, nên tôi chỉ có thể làm vậy thôi.”

Dương Yến cau mày: “Tôi sợ vụ tai nạn sẽ lại xảy ra lần nữa, anh sẽ gặp nguy hiểm mất.”

Sự cố xe đó không phải là một tai nạn.

Ánh mắt Phương Tinh Nghị khẽ chuyển động, vụ tai nạn xe đó là do Phương Chính Á sắp xếp, nhưng sau đó chính anh mới là người dẫn bà ta vào cuộc chơi, Dương Yến thì không hề biết gì cả.

Nếu như cô biết rồi, liệu cô có hiểu anh không?

Hay là sẽ tức giận?

Nghĩ về điều này, Phương Tinh Nghị lại chợt cảm thấy phiền não một cách kì lạ, anh mấp máy môi: “ Dương Yến.”

“ Tổng giám đốc, anh muốn nói gì tôi đều biết.”

Anh sững người.

Dương Yến nắm chặt tay anh, đôi mắt cô kiên quyết mà ấm áp: “Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi vẫn sẽ luôn ở bên anh, chăm sóc cho anh và giải quyết những rắc rối của anh nữa.”

Ánh mắt của Phương Tinh Nghị dịu lại: “ Còn gì nữa không?”

“ Để tôi nghĩ xem.”Dương Yến vốn định nói: “ Nếu có thời gian chúng ta sẽ đi nước ngoài chơi.”, nhưng khi mở miệng thì lại là: “ Nếu, nếu anh không chê tôi.”

“Hả?”

Cô lại lắp bắp: “ Sau này tôi sẽ nuôi, nuôi...”

Đột nhiên nhạc chuông điện thoại vang lên ngắt lời Dương Yến, còn làm cô giật cả mình.

Cuộc gọi chết tiệt này!

“ Tôi nghe điện thoại trước đã.” Dương Yến đứng dậy từ đùi của Phương Tinh Nghị, vừa thầm mắng vừa nhấc điện thoại.

“Xin chào, là ai thế?”

Sau nửa giây im lặng, người bên đầu dây bên kia mới thốt lên: “ Nhược Âm.”

“...”

Phương Tinh Nghị nhìn thấy sau khi nghe điện thoại, cơ thể Dương Yến đột nhiên cứng đờ,

Anh đẩy xe lăn đi tới thì nghe Dương Yến bình tĩnh nói: “Nếu ông dám quay lại tìm mẹ tôi, tôi sẽ có 10.000 cách để khiến ông tan thành cát bụi.”

Rồi cúp máy.

Phương Tinh Nghị không hỏi bất cứ điều gì cả, anh chỉ nói: “ Dọn dẹp đi, đến lúc về rồi.”

Dương Yến gật đầu.

Sau khi hai người trở về nhà chính, đám vệ sĩ đã giải quyết xong người kia rồi, họ đưa thứ đó đến cho Phương Tinh Nghị xem, anh xua xua tay rồi bảo họ hỏa táng thứ đó đi, Phương Chính Thành tức đến nỗi không nói nên lời.

Ông Phương nghe nói bọn họ sắp đi nên đã gọi Dương Yến tới phòng sách.

“Con dâu à, về chuyện đứa bé, nhà họ Phương thật sự xin lỗi con.” Ông Phương thở dài nói: “ Không ngờ A Hiên lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.”

Dương Yến giật nảy, cái thai này vốn là giả, nhưng cô sợ ông Phương tự trách mình nên liền nói: “Không, không sao đâu, con vẫn còn trẻ, hơn nữa Tổng giám đốc Phương chăm sóc con rất tốt.”

Ông Phương gật đầu: “ Phải, mấy đứa sẽ lại có thôi, tranh thủ sinh thêm mấy đứa đi!”

Dương Yến: “.....”

Cái này thì không cần thiết rồi.

“ Thật sự phải cảm ơn con.” Ông Phương cảm kích nói: “ Tuy hành vi của Tinh Nghị hôm nay rất quá đáng nhưng trên người nó lại có mang chút dịu dàng, đó đều là do con mang lại.”

“ Con cũng biết, Tinh Nghị được ta nhận nuôi, nhà họ Phương thì có nhiều người, cũng có người không thích nó, nhưng nó không nói không than vãn gì cả, mà nỗ lực học tập, 13 tuổi đã theo ta học kinh doanh rồi.”

“Khi những người khác vẫn còn học đại học, thì nó đã tốt nghiệp rồi. Ở tuổi 20, nó đã giúp tập đoàn Phương Thị giành được một hợp đồng trị giá 300 tỷ, sau đó nó được gia nhập ban quản lý cấp cao và là người trẻ tuổi nhất.”

“ Những điều này con đều làm không được.” Dương Yến mím môi, cô khen ngợi: “ Tổng giám đốc Phương thật ưu tú.”

Ông Phương mỉm cười và rất tự hào: “ Phải, những đứa cùng tuổi nó ở trong nhà hay thậm chí là cô nó, chú ba nó đều không so với nó được, đó là lí do vì sao ta giao hết Phương Thị cho nó.”

“ Trước đây nó rất yên lặng, nhưng lại không đối xử lạnh lùngvới người khác như vậy, sau này cũng không biết là vì sao, sau khi nó bắt đầu dấn thân vào kinh doanh, tính tình cũng thay đổi, có lúc ta cũng không biết nó đang nghĩ gì nữa.”

“ Tiểu Yến, ta hy vọng con có thể làm cho nó vui vẻ hạnh phúc hơn, đừng xa lánh người khác hay bù đầu vào công việc nữa.” Ông Phương vỗ vỗ vào tay Dương Yến: “ Nó đã là một người lãnh đạo ưu tú, thì cũng nên làm một người chồng, một người cha tốt nữa, có được gia đình và những đứa con của mình, nó thật sự đã quá khổ rồi.”

Dương Yến đỏ mặt: “Ông đừng nói thế, ông cũng là người thân của Tổng giám đốc mà.”

Ông Phương lắc đầu rồi mỉm cười nói: “ Ta biết sức khỏe của ta mà, không chống được mấy năm nữa đâu, lúc ta đi mà có thể nhìn thấy mấy đứa sống tốt, có con cái, thì ta đã thỏa mãn rồi.”

Sau đó ông mở ngăn kéo ra và lấy thứ gì đó.

Đó là một chiếc nhẫn sapphire, viên sapphire không lớn, nhưng màu sắc rất đẹp. Nó được đính cố định trên chiếc nhẫn, trông rất đẹp và tinh tế.

Ông Phương nhìn vào chiếc nhẫn và khẽ thở dài: “Đây là di vật duy nhất của mẹ nó.”

Dương Yến ngạc nhiên nói: “ Ông biết mẹ của Tổng giám đốc sao?”

……….
Bình Luận (0)
Comment