Nam Thần Nhà Tôi

Chương 180

“Ồ thật tốt... không phải” Sau khi Dương Yến kịp phản ứng lại, cô đã bị sốc: “Chưa được bao lâu mà hai người đã quen nhau rồi sao? Không phải cậu chê anh ta tệ sao?”

“ Tớ đâu có nói anh ấy tệ đâu, chỉ nói anh ấy trông đào hoa thôi mà.” Lâm Thanh Dung nói tiếp: “ Hơn nữa, tụi mình chỉ là hẹn hò thôi mà, không hợp thì chia tay trong hòa bình thôi!”

Lạc quan ghê nhỉ!

Dương Yến lo lắng: “Cậu không suy nghĩ về em trai tớ một chút sao? Vừa trẻ vừa đẹp trai, còn có tiền đồ phát triển nữa!”

“Tóm lại, tớ và cậu ta không có duyên.”

Sau khi trò chuyện một lúc, Dương Yến cúp điện thoại rồi khẽ khinh miệt Quách Thường Phúc: “ Tự nhiên cho người ta leo cây làm gì, còn cho leo cây tới hai lần! Bây giờ thì hay rồi, người ta đã bị cướp đi rồi đó.”

Cô vừa định đi tắm thì tiếng gõ cửa vang tới, nên đành phải quay ra mở cửa.

“ Tổng giám đốc Phương,có gì sao?”

“ Không có gì, tặng vài thứ cho cô thôi.” Vừa dứt lời thì Phương Tinh Nghị đưa một chiếc hộp cho cô: “ Tối nay đeo tai nghe ngủ đi, bên cạnh biệt thự đang xây dựng.”

“Ồ.” Dương Yến nhận lấy hộp đựng tai nghe.

Lúc cô tắm, cô mới chợt nhận ra, căn biệt thự kia cách bọn họ cũng xa lắm mà,đâu có ồn tới đây được? Hơn nữa,có ai tu sửa nhà cửa mà chọn buổi tối cơ chứ,điên sao?

Tuy khinh miệt thì khinh miệt nhung Dương Yến vẫn sợ bị ảnh hưởng, nên cô đành ngoan ngoãn đeo tai nghe vào.

Có thể là do tai nghe có chức năng chống ồn mạnh, cho nên tối nay cô ngủ rất ngon. Sáng hôm sau, cô tắm rửa xong thì đi xuống lầu, theo thông lệ thì cô định ra sau vườn tưới nước cho đám hoa đắt tiền kia.

Vừa mở cửa kính ra thì cô sững sờ tại chỗ.

Khu vườn hoa hồng đắt tiền phía sau giờ đã biến thành một bể bơi hình chữ nhật khổng lồ, xung quanh hồ bơi còn được lát những viên gạch kiểu dáng Châu Âu nữa, vô cùng cách điệu.

“Tôi đi xem!” Dương Yến còn tưởng cô bị lóa mắt, cô dụi mắt rồi mà bể bơi vẫn còn đó. Cô há hốc mồm: “ Bể bơi này từ đâu ra vậy? Kỳ diệu quá!”

Phương Tinh Nghị đẩy chiếc xe lăn qua đó: “ Mới sáng sớm mà đứng đây ngây ngốc rồi sao?”

Dương Yến lập tức quay lại nhìn anh rồi đưa ngón tay chỉ vào bể bơi: “ Tổng giám đốc Phương, mấy chục tỷ của anh đâu rồi.”

“ Cô nói đám hoa đó sao?” Phương Tinh Nghị nhíu mày rồi nhàn nhã nói: “ Thời tiết nóng quá, tôi sợ chúng nó bị héo nên bảo Văn Thù bứng đi hết rồi, sau đó xây một cái hồ bơi.”

“ Không phải ngày nào tôi cũng chăm sóc chúng à?” Dương Yến trợn tròn mắt.

Bởi vì biết chúng đắt tiền nên sáng nào Dương Yến cũng tới đó chăm sóc chúng, còn anh ta nói không cần là liền bỏ đi ngay.

Hèn chi tối qua Phương Tinh Nghị bảo cô đeo tai nghe để ngủ, ai ngờ là để xây hồ bơi, mới một đêm thôi mà đã xây xong rồi, tốc độ cũng quá là nhanh rồi a!

Dương Yến nhìn vào bể bơi một lần nữa rồi phấn khích hỏi Phương Tinh Nghị: “ Lát nữa tôi xuống bơi được không?”

“Không được.” Phương Tinh Nghị từ chối.

“ Anh cũng không bơi được, vậy xây làm gì, cho đẹp sao?”

Phương Tinh Nghị gật đầu.

“......”

Dương Yến giận dỗi không thèm nói chuyện với anh nữa.

Thật keo kiệt!

Cô tự động phớt lờ lời từ chối của Phương Tinh Nghị luôn, sau khi ăn sáng xong cô ngồi nghỉ ngơi một chút để thời tiết nóng lên, sau đó cô về phòng ngủ thay đồ bơi rồi vui vẻ nhảy xuống hồ.

Hồ bơi chiếm toàn bộ diện tích của khu vườn phía sau, Dương Yến đạp chân bơi lội như cá, bơi đi bơi lại rất là vui vẻ.

Cái này còn sướng hơn đi hồ bơi công cộng nhiều a!

Sau khi bơi được một lúc, Dương Yến đi gọt một dĩa trái cây rồi mang theo một hủ rượu trái cây cùng với một cuốn sổ rồi quay lại hồ bơi, cô ngâm mình trong hồ bơi vừa ăn vừa đọc email, vô cùng sảng khoái.

Một lúc sau, Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn đi tới.

“Tổng giám đốc Phương!” Dương Yến cười hi hi vẫy tay chào anh rồi nhét một miếng xoài vào miệng: “Cái vườn hoa của anh xây thành cái hồ bơi tuyệt thật đó, bơi đi bơi lại rất là thoải mái.”

Phương Tinh Nghị cúi đầu xuống nhìn cô: “Cô Dương, tôi nhớ tôi đã từ chối cô rồi mà.”

“ Aizo, là để bơi mà.”Dương Yến xua xua tay, mặt dày nói: “ Bể bơi là để cho người bơi mà, như vậy anh sẽ không bị lãng phí nữa đúng không nè?”

“ Cô nói gì cũng được hết.”

“ Lúc trước tôi có mang một chút trà Đại hồng bào tới, lát nữa mời anh uống trà có được không?” Dương Yến men theo chiếc cầu thang nhỏ leo lên, bộ đồ bơi một mảnh dính sát vào người cô, lộ ra một thân hình rất đẹp.

Phần bụng dưới của Phương Tinh Nghị chợt căng cứng lại.

Nếu nhìn kỹ, người phụ nữ này dường như đã gầy đi rất nhiều rồi, vòng eo thon thả, nơi cần đầy đặn thì vẫn đầy đặn, đôi chân dài thẳng tắp, còn bàn thì chân sáng bóng và tròn trịa.

Anh mới nhìn được hai lần thì Dương Yến đã khoác chiếc khăn tắm lên người rồi bước chân trần vào nhà.

Cứ nghĩ đến việc thân hình đó của Dương Yến sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng ở bể bơi công cộng là Phương Tinh Nghị lại cảm thấy, tối qua anh réo Lục Văn Thù tới đây xây hồ bơi đúng là không sai mà.

Cảnh đẹp để một người ngắm là đủ rồi.

Dương Yến bê chiếc bàn tròn nhỏ và bộ trà ra sau vườn rồi khéo léo pha nước để pha trà, quá trình pha trà của cô vô cùng thuần thục,chả mấy chốc mùi thơm của trà đã lan tỏa ra xung quanh rồi.

“ Nếm thử xem.” Dương Yến đưa cho anh một cốc trà: “ Trà Đại Hồng Bào chính gốc đó.”

Phương Tinh Nghị khẽ liếc cô một cái, rồi đưa ly trà tới bên miệng nhấp một miếng, sau đó anh khen ngợi nói: “ Pha cũng không tệ.”

“ Tốt xấu gì tôi cũng từng trả tiền để học thầy đó.” Dương Yến đắc ý nói: “Để bày tỏ lòng biết ơn của mình với Tổng giám đốc Phương, tôi xin được tặng trà Đại Hồng Bào này cho ngài! Tôi đi bơi tiếp nha?”

Phương Tinh Nghị ừm một tiếng.

Người đàn ông ngồi dựa vào lưng chiếc xe lăn rồi từ từ nhấm nháp vị trà, nhìn người phụ nữ kia bơi qua, hai chân anh khẽ nhúc nhích, ánh nắng mặt trời chiếu vào cô khiến cô trông giống như một nàng tiên cá đang bơi lội ở biển khơi vậy.

Dương Yến không nhận ra ánh mắt nóng bỏng của anh, cô còn tưởng là do nắng quá gắt nên người cô rất nóng, cô tìm một bóng râm nghỉ ngơi, vừa trả lời xong tin nhắn thì có người gọi đến.

Dương Yến nhấc máy: “ Thường Phúc.”

“Chị, chị có rảnh không?”

“Có.”Dương Yến nói: “Có phải chuyện mẹ dọn nhà không?”

“Không phải.” Quách Thường Phúc trông hơi lúng túng: “Em muốn mời chị ăn cơm để giới thiệu một người cho chị.”

Ngữ điệu có gì đó sai sai của Quách Thường Phúc khiến cô nghĩ ra rất nhiều thứ khiến cô hơi lo lắng.

Xong rồi! Xong rồi!

Dương Yến đưa tay lau mặt, cô thầm nghĩ, việc nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt thôi, cô có thể chịu đựng được mà: “ Được a, vậy hay là cùng nhau ăn trưa đi, các em chọn nhà hàng.”

“Được rồi, em sẽ gửi địa chỉ cho chị sau.”

Sau khi nói xong, Dương Yến hoảng loạn đi ra khỏi hồ bơi rồi chạy tới hỏi Phương Tinh Nghị một cách lo lắng: “ Sao bây giờ, em trai tôi định dắt bạn trai của nó ra mắt tôi kìa, tôi nên chuẩn bị quà gì đây?”

Phương Tinh Nghị khụ khụ một tiếng: “ Cô chưa thấy mà đã kêu là bạn trai rồi.”

“Tám mươi phần trăm là vậy rồi!” Dương Yến nói: “Ngữ điệu của nó nghe rất bất thường, nếu là bạn gái thì phải vui vẻ mới đúng. Tôi lên lầu thay quần áo đây, lát nữa còn phải đi mua quà nữa!”

Phương Tinh Nghĩ cười.

Anh phục người phụ nữ này thật, tưởng tượng thái quá.

Dương Yến chọn quần áo, chọn đi chọn lại, cô phải mất hơn nửa giờ mới đi xuống,cô còn hỏi Phương Tinh Nghị trang điểm như vậy đã được chưa nữa.

“ Ừm.” Phương Tinh Nghị nghĩ ngợi một lát rồi nói: “ Tôi đi với cô.”

“ Vậy thì tốt quá.” Dương Yến vô cùng cảm động, cô sợ đi một mình sẽ xấu hổ nhưng cô lại ngại hỏi Phương Tinh Nghị có đi cùng được không: “ Vậy tôi không lo lắng nữa.”

Phương Tinh Nghị thầm nói trong lòng: Tôi chỉ sợ cô mà gặp người đó sẽ sợ hãi mà ngất đi nữa.

Dương Yến muốn mua một món quà, nhưng Phương Tinh Nghị lại nói là không cần thiết, như vậy ngược lại sẽ khiến người ta khách sáo hơn, Dương Yến nghĩ nghĩ thấy cũng đúng cho nên không mua nữa, sau đó hai người đi thẳng tới chỗ hẹn.

Dương Yến đẩy Phương Tinh Nghị vào nhà hàng, khi cô đang đảo mắt xung quanh tìm Quách Thường Phúc thì đột nhiên một thân ảnh chạy tới.

“ Anh Nghị, anh cũng tới hả?”

Bây giờ Dương Yến mới nhận ra cô gái trước mặt là Tưởng Song Kỳ.

Ôi, gặp ma rồi! Bình thường Tưởng Song Kỳ ăn mặc khoa trương, hôm nay lại chỉ mặc một chiếc váy màu xanh và đội một chiếc mũ nồi nhã nhặn, giống y như một cô nữ sinh thanh thuần vậy.

Tưởng Song Kỳ liếc nhìn Dương Yến rồi đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, cô lên tiếng gọi: “ Chị.”
Bình Luận (0)
Comment