Dương Yến không rảnh để quan tâm đến Phó Chính Á và đơn vị truyền thông nói gì, cô chỉ nhìn Phuơng Tỉnh Nghị chằm chằm, nhìn anh mím môi, nhìn gương mặt lạnh nhạt ấy của anh mà cảm thấy thật kỳ quặc.
Anh trao lại Phương thị mà vẫn bình tĩnh, thờ ơ như thế ư?
Rốt cuộc là tại vì sao?
Trong bóng tối, có một nòng súng gắn ống giảm thanh nhắm thẳng đến trái tin Dương Yến, vài giây sau, cò sung được kéo, viên đạn bạc xuyên qua màn mưa nhắm thẳng vào trái tim cô.
"Dương Yến!"
Có tiếng thét xé lòng vang lên bên tai cô, giọng nói rất đỗi quen thuộc.
Cô vừa tính quay đầu đã thấy một bóng người bổ nhào tới, hình như nghe có tiếng thứ gì đó xuyên qua da thịt, rồi cô bị đẩy mạnh xuống đất, người đó đè lên người cô.
Dương Yến bị mưa tạt đến mức không mở mắt ra nổi, cô lau mặt, rồi mới nhìn thấy người bổ nhào lên người mình là Phương Dịch Chung, cả người anh ta ướt mèm, cô nhíu mày hít một hơi khí lạnh.
"Phương Dịch Chung, sao anh lại..." Lúc Dương Yến muốn đẩy anh ra rồi đứng dậy chợt phát hiện bàn tay mình dính dấp, cúi đầu xem mới thấy áo sơ mi của anh ta loang lổ máu tươi.
Phương Dịch Chung thở dốc, một lúc lâu sau mới nhìn Dương Yến: "Em...có sao không?"
"Không...Không sao đâu, anh đừng cử động, đừng cử động đấy!" Dương Yến run rẩy mò điện thoại muốn gọi một cuộc cho 120, nhưng điện thoại dính đầy nước, cô quẹt một hồi cũng không mở được màn hình lên.
Cô buột miệng chửi lớn, vành mắt đỏ ửng: "Điện thoại dỏm thế chứ!"
Dương Yến nhìn xung quanh cầu cứu, nhưng mưa quá lớn, ngoại trừ những chiếc xe chạy băng băng trên đường thì chẳng nhìn thấy ai khác.
"Đừng kêu nữa." Phương Dịch Chung nói, anh ta có thể cảm nhận được sinh mệnh đang dần dần trôi đi: "Anh không đợi được đến khi xe cứu thương đến đâu."
"Anh câm miệng! Đừng nói nữa!" Dương Yến quát lên rồi cuống quýt mở khóa điện thoại, cố gắng mấy lần rốt cuộc cũng mở lên được, rồi vội vàng gọi 120.
"Chỗ tôi có người bị thương."
"Ừ, ở ngay chỗ tuyến đường giao nhau gần Phương thị đấy."
"Cầu xin mọi người đến mau lên, được không!"
Nhìn thấy Dương Yến sốt ruột gọi điện thoại, giọng nói khàn cả đi vì gào thét, Phương Dịch Chung bèn cười cười, anh cảm thấy mình không chống đỡ nổi nữa, cánh tay mềm đi, ngã đè lên người cô.
"Không sao đâu." Dương Yến cởi áo khoác ra phủ lên vết thương của em rồi cất giọng an ủi anh, cũng là an ủi chính mình: "Xin xe cứu thương đến mau lên, anh đợi thêm một chút."
Phương Dịch Chung ngẩng đầu nhìn cô, từng giọt máu đang chảy đi mất: "Dương Yến, em thật sự rất tốt, bây giờ anh mới phát hiện em tốt như vậy có phải muộn màng rồi khôn?"
Một người phụ nữ xinh đẹp đến nhường này mà sao anh lại vứt bỏ kia chứ?
"Xin anh đừng nói nữa." Vốn dĩ chuyện của Phương Tỉnh Nghị đã làm cô mệt mỏi lắm rồi, mà nay Phương Dịch Chung trúng đạn dường như làm cô sụp đổ mất: "Anh bị bệnh à, tại sao lại nói nữa kia chứ!"
"Là Phương Chính Thành." Phương Dịch Chung nói: "Con trai thứ hai của ông ta là Phương Cẩn Hiên chết rồi, ông ta căm hận Phương Tỉnh Nghị, rồi biết quan hệ của em với Phương Tỉnh Nghị mới tìm người âm thầm giết em đấy."
Lồng ngực anh càng lúc càng phập phồng dữ dội, anh siết lấy tay cô: "Dương Yến, Phương Tỉnh Nghị lừa em đấy, anh ta và Phương Chính Á đấu tranh nội bộ với nhau, vụ tai nạn giao thông cũng nằm trong kế hoạch của anh ta, chân của anh ta lành lặn đấy."
Sợi dây mỏng manh trong lòng Dương Yến rốt cuộc cũng đứt.
Cô vẫn luôn suy đoán, nhưng lại không dám chứng thực, bởi vì cô không tin Phương Tỉnh Nghị sẽ lợi dụng mình, nhưng cô ngu ngốc thật, người đàn ông đó đang lợi dụng cô, lợi dụng sự áy náy của cô.
"Tôi ngu ngốc thật!" Dương Yến đau đớn òa khóc: "Tại sao tôi lại đi thích người đàn ông như thế."
Anh ta bày ra một bàn cờ nhưng lại hại nhiều người như thế.
Ánh mắt Phương Dịch Chung tối sầm đi, anh vươn tay lau những giọt nước mắt và nước mưa trên gương mặt cô: "Em thích anh ta là vì anh ta phát hiện ra ưu điểm của em, bồi dưỡng em, chuyện này không trách em được."
"Mấy tháng nay, anh vẫn âm thầm chú ý đến em, nhìn em bước từng bước lên cao, muốn cổ vũ cho em, nhưng anh lại hối hận rồi, bởi vì anh đã đánh mất em."
Nếu trước đây anh quan tâm đến cô nhiều hơn thì bây giờ sẽ không thành ra thế này.
Thật sự hối hận lắm.
Dương Yến thấy cánh tay anh đang dần dần lạnh đi, giọng nói càng lúc càng yếu ớt bèn sốt ruột vô cùng: "Tôi xin anh đừng nói có được không!"
Cô nhìn bốn bề xung quanh như con thú thó bị nhốt, lo lắng tuyệt vọng: "Tại sao xe cứu thương vẫn chưa đến chứ!"
Phương Dịch Chung nói: "Viên đạn này xem như anh đền bù cho em vậy."
Anh ta cố gắng nhích cánh tay dường như muốn lấy thứ gì đó, Dương Yến lần thay anh ta lần mò trong túi rồi lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là đôi hoa tai ngọc trai xinh đẹp.
Mắt cô cay cay.
Cô thích ngọc trai các thể loại, không ngờ anh ta vẫn còn nhớ.
Cô hỏi: "Tặng tôi à?"
Phương Dịch Chung gật đầu, giọng nói đã yếu đi nhiều: "Mua lâu lắm rồi nhưng vẫn không có cơ hội tặng cho em."
Dương Yến lập tức vứt đôi hoa tai mình đang đeo đi, cô run run rẩy rẩy, tốn sức lắm mới đeo được hoa tai ngọc trai ấy lên tai rồi gắng gượng nở nụ cười: "Đẹp không?"
"Đẹp lắm."
Phương Dịch Chung nhấc cánh tay lên gắng sức muốn sờ sờ, Dương Yến cong người xuống, kéo tay anh lên đôi hoa tai ấy, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn, tôi cũng thích lắm."
Phương Dịch Chung nở nụ cười, dường như thỏa mãn lắm rồi vậy.
Anh thấy mình thật khó chịu, hít thở cũng khó khăn, máu chảy ra từ người anh bị mưa giội đi mất, máu hòa với nước chày về cống rãnh gần đó.
"Lần này là anh nợ em, khóc một lần rồi thôi, sau này đừng khóc nữa." Phương Dịch Chung kề sát bên tai cô: "Lúc cười lên trông em đẹp lắm."
Dương Yến gật đầu, khóc không thành tiếng: "Vâng."
Phuơng Dịch Chung thở dốc: "Anh điều tra ra cái chết của bộ trưởng có liên quan đến phó tổng giám đốc Triệu, em phải cẩn thận đấy."
"Tôi biết rồi."
"Dương Yến, xin lỗi em." Phương Dịch Chung nói, anh không còn sức nữa, không vuốt ve được gương mặt cô: "Nếu có kiếp sau, chúng ta có thể đến với nhau không?"
"Được, chúng ta sẽ đến với nhau." Dương Yến biết anh không chống đỡ được nữa rồi, cô khóc nức nở: "Em sẽ mặc chiếc váy cưới đẹp nhất, rồi vui vẻ gả cho anh."
Phương Dịch Chung nở nụ cười rồi thỏa mãn tựa người vào lồng ngực cô.
Tiếng còi xe cứu thương từ xa hú đến rồi nhanh chóng dừng bên người Dương Yến, vài y tá vội vàng chạy xuống, Dương Yến lại chỉ quỳ ở đó, ôm chặt Phuơng Dịch Chi đã lạnh đi.
"Mọi người đến trễ rồi."
Cô kiềm chế nói, trong lòng đau đớn vô cùng, trái tim cô tựa như có vô vàn bàn tay đang bóp lấy thật chặt vậy, Dương Yến nhìn lên màn hình to lớn của Phương thị, nhìn người đàn ông lạnh lùng ấy rồi gào lên khóc lớn.
Trong vòng một ngày mà cô đã nản lòng thối chí, lại mất đi một người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mình.
Cô đau đớn lắm!
Đau lắm.
Dương Yến ngây ngây ngô ngô đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, tai cô không còn nghe thấy gì nữa cả, chỉ nhìn thấy y tá vội vội vàng vàng đi qua, còn có Phương Dịch Chung đã lạnh đi rồi.
"Dịch Chung ơi, con trai của mẹ!"
Bà ấy gào lên rồi hoảng hốt nhào đến, đến giày đã rơi ra mà bà ấy cũng chẳng màng, nhìn người đàn ông nằm trên cáng ấy mà cả người run rẩy không ngừng.
Rồi Lục Liên bổ nhào lên thi thể Phương Dịch Chung, sụp đổ khóc rống lên: "Sao con lại bỏ mẹ một mình! Con muốn mẹ phải làm sao, con độc ác lắm..."
Lục Liên kích động khóc đến muốn ngất đi.
Dương Yến qua dìu bà ấy rồi thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Lúc này Lục Liên mới nhìn thấy Dương Yến, nghe câu xin lỗi của cô là bà đã hiểu được hết mọi chuyện, bà ấy gào lên rồi tát thật mạnh lên gương mặt Dương Yến.
Dương Yến không tránh né.
Dường như Lục Liên vẫn chưa hết giận vậy, bà ấy điên cuồng tát cô rồi lại bóp chặt lấy cổ cô, vừa khóc vừa mắng: "Hai người đã ly hôn rồi, tại sao cô cứ bám lấy Dịch Chung vậy hả?"