Quả nhiên trưởng phòng La bị người ta giết!
Có lẽ Phó tổng Triệu quá dọa người, tin tức lộ ra quá nhiều, Dương Yến cảm thấy chân tay hơi lạnh, thân thể đứng không vững giống như sắp ngã ra phía sau, được một đôi tay đỡ lấy.
Phó tổng Triệu nhìn người phía sau cô, mặt mày hiền lành: "Tổng giám đốc Phương, tôi không quấy rầy hai người nữa."
Rất nhanh Phó tổng Triệu liền rời đi.
Dương Yến gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta, một người rõ ràng độc ác như vậy, làm sao ngay cả bóng lưng lại hiền lành như thế?
Lúc anh ta ra tay độc ác với người khác, cũng cười như thế sao?
Cô suy đoán chắc chắn Phương Dịch Chung biết một số việc của Phó tổng Triệu cho nên Phó tổng Triệu muốn diệt khẩu, sau khi biết Phương Chính Thành muốn giết cô liền đem tất cả tội danh đẩy lên người Phương Chính Thành.
Quá độc ác!
Thấy tay Dương Yến lạnh buốt, lại không nói lời nào, Phương Tinh Nghị lại gọi lớn thêm hai lần, lông mày chau lại.
"Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?"
Trùng hợp đúng lúc này, Tống Tĩnh Hòa đi đến đây, cô ta mặc một bộ lễ phục váy quây màu trăng non, trang phục vô cùng tinh xảo ưu nhã.
Tống Tĩnh Hòa hỏi Phương Tinh Nghị: "Sao vậy?"
"Cô ấy không thoải mái lắm." Phương Tinh Nghị giữ bả vai Dương Yến, định đưa cô đi nghỉ ngơi, sau khi Dương Yến nhìn thấy Tống Tĩnh Hòa, ánh mắt tối sầm lại, dùng sức đẩy tay anh ra.
"Tôi không sao, có thể tự đi được." Dương Yến tránh khỏi nghi ngờ, kéo váy vội vàng rời đi.
Phương Tinh Nghị khẽ nhếch môi mỏng.
"Cô Dương nhìn rất lạ." Tống Tĩnh Hòa liếc mắt nhìn Phương Tinh Nghị một chút: "Có phải những kia kế hoạch anh không có nói cho cô Dương biết hay không, cô ấy cho là anh đang lợi dụng cô ấy, hai ngươi ranh nứt rồi?"
Không cần Phương Tinh Nghị trả lời, Tống Tĩnh Hòa dựa vào nét mặt biến hóa của anh đã nhận ra kết quả.
Tống Tĩnh Hòa đỡ trán cười: "Tổng giám đốc Phương ơi Tổng giám đốc Phương, uổng cho anh thông minh như vậy, mưu kế hơn người như vậy, thế mà lại không biết phụ nữ ghét nhất là bị lừa, lần này chơi lớn rồi?"
Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: "Cô Tống, quan hệ hợp tác của chúng ta ta tùy thời có thể bị giải trừ."
"Đừng, tôi còn phải dựa vào cây to là anh mà." Tống Tĩnh Hòa không chế giễu anh, mà là nói: "Cha tôi đồng ý nhượng lại cho tôi sáu phần trăm cổ phần, nhưng có yêu cầu."
"Lại muốn hợp tác như thế nào?"
"Chúng ta kết hôn." Tống Tĩnh Hòa mỉm cười: "Anh giúp tôi lấy sáu phần trăm cổ phần của Tống thị."
Phương Tinh Nghị mặt trầm xuống, không cần suy nghĩ liền từ chối: "Cô Tống, mục đích chúng ta đính hôn cô cũng biết rất rõ, thứ cô cần cũng đã đạt được, muốn kết hôn thì đi tìm người khác."
Nếu không phải giữ thể diện cho Ngự Văn Đình, hợp tác giữa anh và Tống Tĩnh Hòa sớm kết thúc.
"Tổng giám đốc Phương, đừng từ chối nhanh như vậy, thù lao tôi trả cho anh cũng rất hậu hĩnh." Tống Tĩnh Hòa nói: "Anh bỏ ra số tiến lớn như vậy để thu mua Hợp Xuyên, còn muốn che giấu, không phải là muốn để cô Dương có cơ hội rèn luyện sao?"
"Tống thị có được một tin tức tuyệt mật, khu phía đông Nam Thành sắp xây dựng ga đường sắt cao tốc, tin tức này nếu công bố ra ngoài, sẽ có bao nhiêu công ty tranh nhau đấu thầu, kịch liệt như thế nào chắc Tổng giám đốc Phương cũng biết."
"Tôi có thể âm thầm giúp cô Dương, để cho Hợp Xuyên trúng thầu. Thành tích của Dương Yến ở Phương thị là không tệ, nhưng đến Hợp Xuyên lại chưa có hành động gì, ai cũng muốn ức hiếp cô ấy một chút."
"Nếu cô Dương lấy được hạng mục này, vừa có cơ hội học tập, còn có thể nhờ vào đó quen biết người của ZF(Chính phủ). Hợp Xuyên vốn là của Phương thị, nó kiếm lời, cũng là Phương thị kiếm lời."
Ánh mắt Phương Tinh Nghị tối lại, giống như đang tự hỏi bản thân mình.
Sau một lúc lâu, anh nói với Tống Tĩnh Hòa: "Đợi chút nữa tôi sẽ lên sân khấu tuyên bố chuyện này, thông cáo phía sau tùy cô, nhưng không có áo cưới, nhẫn cưới và giấy hôn thú đâu. Sau khi cô nắm được cổ phần của Tống thị, lập tức mở họp báo nói rõ chuyện này."
"Tổng giám đốc Phương phải tuyệt tình như vậy sao?" Tống Tĩnh Hòa nói đùa: "Tốt xấu gì tôi cũng là một cô gái nổi tiếng ở Nam Thành này, sắc đẹp hạng nhất, anh nhìn cái dáng vẻ ghét bỏ này của anh đi."
Phương Tinh Nghị hướng mắt nhìn vào đám người, chỉ một người: "Hôm nay anh cả tôi cũng tới đây."
Tống Tĩnh Hòa nhìn theo ánh mắt anh.
Ở một chỗ khuất của đại sảnh, bóng người cao lớn lạnh lùng kia khiến trai tim cô ta thắt lại.
Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nhẹ nhàng cười nói: "Tổng giám đốc Phương, tôi và anh ta chia tay được bốn năm rồi, đã không còn quan hệ gì nữa. Không thể bởi vì các anh là anh em của nhau, hợp tác giữa chúng ta liền hỏng sao?"
Phương Tinh Nghị không nói gì nữa, rời khỏi chỗ cô ta đứng đi lên trên sân khấu.
Tống Tĩnh Hòa không nhịn được lại nhìn về phía người đàn ông đang đứng trong góc, nhìn hình dáng kiên nghị của anh ta, lạnh lùng không hề giống với người từng làm loạn phòng khách trước kia.
Cô bước chân đi dường như muốn đi qua đó, nhưng mới đi hai bước lại ngừng lại, chỉ vụng trộm nhìn anh ta.
Không thể tới đó.
Cô nhất định phải nhịn, nhịn cho tới lúc nắm được tất cả vào trong tay.
Cô còn nhớ rất rõ lúc Trường Bình mở lễ vật ra, bộ dáng mừng rỡ như điên kia, nhắc ba sớm trở về, muốn cùng ba đi chơi trượt tuyết.
Cô đồng ý với Trường Bình, lúc ăn tết nhất định để nó nhìn thấy ba, cô sẽ làm được.
Tống Tĩnh Hòa lui về sau, đem mình hòa vào trong đám người.
Dương Yến vô cùng khó chịu, tim đập rất nhanh, bất kể cô hít thở sâu như thế nào cũng không điều chỉnh lại được, giống như vừa làm vận động dữ dội xong.
Cô thấy tiệc rượu đã sắp kết thúc, các Tổng giám đốc trên trời dưới đất nên nói chuyện cô đều tán gẫu qua, liền muốn rời đi, không ngờ đèn ở đại sảnh của yến hội toàn bộ tắt ngúm, chỉ còn một chiếc chiếu xuống chỗ cao cao trên sân khấu.
"Hôm nay, cảm ơn các vị đã nể mặt đến tham dự tiệc rượu của Phương thị, chúc mừng cho Phương thị."
Phương Tinh Nghị đứng trước micro, quần tây che phủ đôi chân thon dài thẳng tắp, giống như người mẫu nam đẳng cấp hàng đầu, giọng nói trầm thấp lại ổn trọng, cùng mọi người nâng ly uống rượu.
Sau đó, anh vươn tay về một phía.
Một người phụ nữ mặc váy dài chậm rãi đi lên sân khấu, đưa tay đặt vào trong tay anh, hai người đứng canh nhau.
Đâm vào hai mắt Dương Yến đau đớn vô cùng.
Trong lòng cô hung hăng mắng chửi mình: Thật là không có tiền đồ, Phương Tinh Nghị lợi dụng mày như thế nào, mày còn không rõ hay sao? Nói mình không thèm để ý Phương thị, không thèm để ý đến anh!
Giọng nói của Phương Tinh Nghị trầm thấp, qua microphone truyền vào tai mỗi người trong bữa tiệc: "Mượn cơ hội tốt này, tôi cũng muốn tuyên bố với mọi người một việc."
"Tôi và cô Tống của Tống thị đính hôn đã lâu, sau khi chúng tôi thương lượng đã quyết định, hai mươi tháng sau sẽ kết hôn ở trang viên Minh Nguyệt Tâm, hoan nghênh mọi người đến tham dự."
Xoạt!
Hiện trường liên tiếp sửng sốt.
Phương Tinh Nghị và Tống Tĩnh Hòa mới đính hôn được có mấy tháng, thúc đấy mọi hạng mục Tống thị, bây giờ Phương thị tuyên bố kết hôn, mừng vui gấp bội.
Người đàn ông có giá trị bản thân hơn trăm nghìn tỷ, có bao nhiêu phụ nữ tha thiết ước mơ chứ!
Hai người trên sân khấu mỉm cười, dưới sân khấu các lão đại trong giới cũng không keo kiệt vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng, trong đám người chỉ có Dương Yến ánh mắt như trò tàn, trái tim nhảy lên kịch liệt, hô hấp có chút bất ổn.
Phương Tinh Nghị và Tống Tĩnh Hòa đã sớm đính hôn, tuyên bố ngày kết hôn cũng là chuyện bình thường.
Cô có gì mà phải đau khổ?
Ngu ngốc!
"Cô Dương." Bên cạnh Dương Yến lặng lẽ xuất hiện một bóng người, khuôn mặt anh ta cương nghị, toàn thân tản ra một loại khí tức rét lạnh người sống chớ lại gần: "Nói chuyện một chút."
"Được." Đúng lúc Dương Yến cũng muốn rời khỏi nơi náo nhiệt này.
Hai người đến một nơi hẻo lánh.
Khuôn mặt Ngự Văn Đình không có chút cảm xúc nào, anh ta vẫn ít nói như trước, lạnh như băng: "Của cô."
"Anh Ngự thật hào phóng, cám ơn." Dương Yến mỉm cười. Cô biết Ngự Văn Đình đang nói tới phần hợp đồng kia, chỉ cần Phương Tinh Nghị kết hôn với Tống Tĩnh Hòa, mọi thứ trong hợp đồng đều thuộc về cô.
Cái gì cũng không phải làm, cô lại được không nhiều đồ như vậy.
Cô nên vui vẻ mới đúng.
Ngự Văn Đình nghiêng người dựa vào trên vách tường, có chút hững hờ hỏi: "Đứa trẻ lần trước có quan hệ gì với cô?"
Lòng Dương Yến nhảy lên một cái, cô trả lời: "Bạn bè mà thôi!"