Nam Thần Nhà Tôi

Chương 216

Phương Tinh Nghị thấy cô trả lời hơi ngắc ngứ, anh chớp chớp mắt rồi cầm điện thoại cô.

"Tổng giám đốc Tần, tôi là Phương Tinh Nghị."

Phương Tinh Nghị mở loa ngoài cho cô nghe được nội dung cuộc nói chuyện.

Dương Yến vừa ăn cơm vừa nghe bọn họ nói chuyện, cộng với việc Phương Tinh Nghị cố ý đơn giản hóa mấy từ ngữ chuyên ngành ấy lại nên đến cuối cùng cô cũng tạm hiểu rồi.

Sau khi tắt máy Phương Tinh Nghị trả điện thoại của Dương Yến lại cho cô: "Cô chưa từng đụng vào mảng này, không hiểu cũng là chuyện bình thường, tôi sẽ kêu trợ lý Tư đưa tài liệu thích hợp cho cô, cô đọc là sẽ biết ngay."

"Tổng giám đốc Phương, đây có tính là lợi dụng quyền lực để chiếm tư lợi không?" Trợ lý Tư cố ý nói: "Cô Dương có cần tư liệu thì cũng nên đi tìm bên Hợp Xuyên chứ, sao lại đưa cho cô ấy tài liệu của Phương thị?"

"Tài liệu bên phía Hợp Xuyên chẳng có ích gì." Phương Tinh Nghị hơi híp mắt rồi lạnh giọng nói: "Lo ăn đi, đừng nói nhiều nữa."

Dương Yến biết dụng ý của ngươi đàn ông này bèn chân thành cảm ơn: "Cảm ơn anh Phương."

"Không cần khách sao."

Dương Yến ăn xong bữa cơm trưa rồi ngồi lại nhà trợ lý Tư thêm một lúc bèn ra về, cô vẫn còn có chuyện phải làm, trợ lý Tư đưa cho cô một ít tư liệu, cô cũng phải nhanh chóng đọc cho xong.

Dương Yến vừa ra khỏi cửa Phương Tinh Nghị cũng muốn nhấc bước đi về luôn.

Trợ lý Tư cản anh lại, anh ta cười đến là chân thật: "Tổng giám đốc Phương, anh cũng lãng phí hết cả buổi sáng rồi, chắc không thiếu một vài phút đâu nhỉ?"

"Có chuyện gì?"

Trợ lý Tư vừa huýt gió Phương Tinh Nghị đã nhìn thấy một con Bẹc giê xấu xí vui vẻ chạy về phía này, anh kéo trợ lý Tư đứng cản trước mặt mình, sắc mặt đen thui.

"Tổng giám đốc Phương, con này là chó mà, không có lông gì đâu." Trợ lý Tư nói: "Anh nuôi chó có tiện không?"

"Cậu nói lại lần nữa xem." Phương Tinh Nghị lạnh lùng nhìn anh ta.

Trợ lý Tư vội nói: "Tổng giám đốc Phương, con này không phải là chó bình thường đâu mà là Bẹc giê đó, thông minh lắm, nó có thể giữ nhà giúp anh."

"Nhà tôi có lắp hệ thống phòng trộm."

"Lúc đi ra ngoài thì cũng cần đến chứ? Nó có thể giúp anh trông đồ."

"Có tài xế rồi."

Nói câu gì cũng bị Phương Tinh Nghị phản bác hết, trợ lý Tư cảm thấy hơi mệt tim, sau đó anh ta nhanh nhẹn nói: "Tổng giám đốc Phương anh còn chưa biết, con Dương đặt tên cho nó là Vượng Phúc."

"..."

Trợ lý Tư tiếp tục nói: "Cô Dương cũng muốn nuôi nó, có điều nhà cô ấy không có sân, chung cư cô ấy ở cũng không cho nuôi, cô ấy đặt tên con mèo là Chiêu Tài, đặt tên Bẹc giê là Vượng Phúc, có nghĩa là tài phúc dồi dào đó!"

Phương Tinh Nghị thấy Bẹc giê dụi người vào mình bèn lùi về sau, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

"Không nuôi."

Anh không có hứng nuôi thú cưng gì hết.

"Tổng giám đốc Phương, anh cân nhắc một chút đi." Trợ lý Tư dụ dỗ tiếp: "Cô Dương thích nó lắm đó, sau này anh dắt nó qua nhà cô ấy chơi, cô Dương chắc chắn sẽ mừng rỡ mời anh vào uống trà."

Phương Tinh Nghị phì cười: "Tôi có được uống trà không mà phải dựa vào nó à?"

Trợ lý Tư sờ cằm rồi ngẫm nghĩ lại: "Tôi thấy cô Dương đâu có muốn gặp tổng giám đốc Phương, lẽ nào tổng giám đốc Phương không thấy vậy hay sao?"

"..."

Trợ lý Tư thuyết phục một hồi, lúc Phương Tinh Nghị ra về, tay trái xách cái lồng chó Bẹc giê, tay phải xách theo thức ăn cho chó, trông thì có vẻ ấm áp đấy nhưng sắc mặt của anh vẫn khó mà diễn tả được bằng lời.

Trên đường lái xe về nhà, Phương Tinh Nghị thường nhìn qua cái lồng chó bên ghế phó lái, bé Bẹc giê mở tròn mắt nhìn anh, không vẫy đuôi, hận không thể phi ra khỏi lồng sắt.

Anh quay mặt đi rồi day day ấn đường: "Mình điên thật rồi."

Rõ ràng rất ghét nuôi thú cưng mà bây giờ lại đi nuôi dưỡng, bởi vì người phụ nữ tên Dương Yến ấy thích mà giới hạn của đựng của anh cứ thay đổi mãi..

Thật sự điên rồi!

Bé Ragdoll còn nhỏ, lại thêm việc Dương Yến mang theo đồ chơi và thức ăn cho mèo từ chỗ trợ lý Tư về nhà nên nó cũng không thấy lạ lẫm gì, cứ chạy qua chạy lại, lăn lông lốc trong phòng khách mãi.

Lâm Thanh Dung cũng rất thích bé Ragdoll, cả ngày đều chơi đùa với nó nên Lục Văn Thù đau lòng dữ lắm.

Ngày hôm sau Lục Văn Thù sang đón Lâm Thanh Dung, thấy cô đã dậy từ sáng sớm để âu yếm con mèo mới tủi thân nói: "Lẽ nào anh không đẹp trai ư? Sao em nựng con mèo tối ngày thế, nựng anh không được hay sao?"

Lâm Thanh Dung sút cho anh một phát: "Ban ngày ban mặt đấy, anh đứng đắn chút được không hả?"

"Anh đứng đắn rồi đấy!" Lục Văn Thù nháy mắt rồi thấp giọng cười: "Oắt con tí teo đó có thể làm em sướng được không? Không được đúng không?"

"Lục Văn Thù, anh là đồ lưu manh."

Dương Yến nhìn hai người đùa giỡn mà muốn hắt luôn ấm nước vào người Lục Văn Thù luôn cho rồi.

Cuộc sống khó khăn ghê!

Con xe Mercedes-Benz của cô được đem đi bảo dưỡng, vừa khéo Hợp Xuyên và Phương thị nằm cùng trên cùng khu nên Lục Văn Thù đưa cô đi luôn, lúc hai người trò chuyện anh ta bèn hỏi cô: "Con mèo hai người nuôi tên gì vậy?"

"Chiêu Tài."

"Ha ha ha ha ha!" Lục Văn Thù cười ngặt nghẽo: "Anh hai tôi nuôi con chó Bẹc giê tên là Vượng Phúc, mèo cô nuôi tên là Chiêu Tài, hai người sắp làm tôi cười chết rồi."

"Không thể nào, tổng giám đốc Phương nuôi chó à?" Lâm Thanh Dung ngạc nhiên hỏi: "Không phải tổng giám đốc Phương ghét mấy con vật lông dài lắm hay sao? Trước đây có một nhân viên bất cẩn dắt mèo đến công ty, bị anh ấy bắt gặp bèn bị trừ nửa năm tiền thưởng kia mà."

"Em không hiểu đâu, những thứ làm mình ghét rồi cũng sẽ thay đổi thôi." Lục Văn Thù nhìn Dương Yến qua tấm gương chiếu hậu, nói đầy ẩn ý: "Có thể là vì ai đó."

Dương Yến trợn trắng mắt: "Lo lái xe của anh đi."

"Phải phải phải, chị dâu nói đúng lắm, nhất định em sẽ nghe lời mà." Lục Văn Thù cười híp mắt: "Em gọi trước tiếng chị dâu, sau này hai người thành đôi thành cặp rồi chỉ cần nhớ đến chỗ tốt của em thôi là được."

Lâm Thanh Dung tỏ vẻ không vui, cô ấy hừ lạnh: "Tổng giám đốc Phương của anh không xứng với Nini nhà chúng tôi!"

"Không xứng chỗ nào?"

"Không xứng là không xứng, anh ta đểu quá, không tẩy trắng nổi đâu."

"Rồi rồi rồi, không tẩy trắng được thì thôi." Lục Văn THù hôn lên tay cô ấy: "Khi nãy anh nói đùa thôi, anh đứng về phe mấy nàng tiên bé nhỏ bọn em đó!"

Dương Yến: "..."

Lần sau không ra ngoài với bọn họ nữa.

Sau khi Dương Yến đến công ty mới bắt tay vào giải quyết mấy tài liệu chồng chất từ hai ngày nay, vừa làm được một chút trợ lý đã đẩy cửa vào rồi nói đã hẹn được người phụ trách bên Hoàn Á, sáng hôm nay người đó có thời gian rảnh.

Cô chuẩn bị hợp đồng rồi dẫn theo trợ lý đi đến quán cà phê đã hẹn.

Nhà máy của Hoàn Á nhập khẩu các thiết bị từ nước D, hiệu suất rất cao nhưng giá thành máy móc rất đắt đỏ, vốn dĩ Hợp Xuyên cũng không tính làm bao nhiêu hàng hóa mà chỉ muốn thuê ngoài mà thôi.

Trước đây Hoàn Á đã từng hợp tác với Phương thị và Hợp Xuyên, cũng không có mâu thuẫn gì, cộng với việc Dương Yến nói năng rất khiêm tốn, người phụ trách gọi điện về công ty hỏi han rồi đồng ý với giá cả trên hợp đồng, đặt bút xuống kí tên luôn.

Người phụ trách của Hoàn Á nói mình còn có việc cần phải xử lý rồi uyển chuyển từ chối lời mời ăn cơm trưa của Dương Yến, cô bèn tiễn bọn họ ra về.

Vừa đúng lúc muốn gọi xe về công ty đã nghe thấy có tiếng người gọi cô từ sau lưng.

Người phụ nữ ấy mỉm cười, bà ta ăn mặc rất đỗi tao nhã, những người phụ nữ bình thường nào có khí chất như bà ta.

"Cô là Dương Yến phải không?"

"Đúng vậy." Dương Yến nhìn bà ta thêm một hồi rồi mới chắc chắn rằng bản thân mình không biết không biết gì bà ta.

"Tôi là mẹ của Văn Đình." Bà ấy mỉm cười: "Tôi có việc muốn tìm cô, chúng ta vào quán cà phê nói chuyện một chút nhé."

Mẹ của Ngự Văn Đình ư?

Dương Yến không biết tại sao mẹ của Ngự Văn Đình lại biết đến mình, cô vẫn giữ phép lịch sự của lứa con cháu nên theo mẹ Ngự vào quán cà phê, tìm một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

Sau khi an vị rồi mẹ Ngự mới hỏi cô: "Cha mẹ của cô Dương đã ly hôn từ lâu rồi, cô phải chăm sóc em trai em gái phải không?

Dương Yến bình tĩnh dạ một tiếng."Cô sinh ra trong gia đình như thế mà vẫn có thể thi đậu vào học viện Newscatle thì quả là không tệ chút nào." Mẹ Ngự nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cũng chẳng có vẻ tán thưởng gì: "Lại còn leo lên được vị trí ngày nay."
Bình Luận (0)
Comment