“Cô muốn đánh tôi, có phải không?” Hứa Cung Diễn hỏi, trong mắt không có chút ánh sáng nào.
Cao Mỹ Hy có chút sợ hãi, cánh tay run rẩy, cơ thể làm thế nào cũng không bò lên được.
Giây tiếp theo, ống tiêm cắm mạnh vào cánh tay cô.
Sau khi một cái ống vào cơ thể Cao Mỹ Hy, Hứa Cung Diễn nắm chặt cằm cô ấy, buộc cô ấy phải nhìn mình, dịu dàng cười một tiếng: “Quay về nói với Kỷ Gia Trí, tôi nhất định sẽ giết chết anh ta.”
Đồng tử của Cao Mỹ Hy giãn ra, mở miệng ra thở dốc.
Hứa Cung Diễn ném cô xuống giường, ném chiếc ghế đập nát chiếc máy tính, ngay cả quần áo cũng không thay, trực tiếp rời đi.
Những thuộc hạ đi trên hành lang nhìn thấy anh ta, nhanh chóng đi đến trước mặt: “Thiếu gia.”
“Cút!” Hứa Cung Diễn gầm lên, tức giận gạt những tên thuộc hạ ra, cổ họng của anh ta có chút ngọt, một ngụm máu phun ra, bàn tay cố gắng đỡ vào bức tường.
“Kỷ Gia Trí!” Anh ta nhắm mắt lại nhớ lại những cảnh trong video từ camera, nghiến răng nói: “Tao nhất định phải giết chết mày! Tao phải giết chết mày!”
…….
Lúc Phương Tinh Nghị tỉnh lại đầu đau đến mức muốn nổ tung, phát hiện ngực bị đè rất nặng, anh lập tức tỉnh táo lại, nhớ đến lúc lái xe đến câu lạc bộ, còn Cao Sính Đình đẩy cửa đi vào.
Sau khi thích nghi với ánh sáng mờ ảo trong phòng bao, anh phát hiện một người phụ nữ đang nằm trên ngực mình, trong không khí, vẫn là một mùi nồng nặc như cũ, giải thích cho việc phòng bao này đã xảy ra chuyện gì.
Chết tiệt!
Trong lòng Phương Tinh Nghị sinh ra một ý định muốn giết người, muốn lôi người phụ nữ trên người mình xuống, lại vô tình nhìn thấy đôi bông tai ngọc trai trên dái tai của người phụ nữ, tay cứng lại.
Đôi bông tai ngọc trai này anh đã nhìn thấy rất nhiều lần.
Lúc ở trong trạng thái hôn mê, người phụ nữ trên người đã tỉnh lại, ngẩng đầu bối rối nhìn anh: “Sao vậy?”
Lúc thấy khuôn mặt của cô, cuối cùng Phương Tinh Nghị cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Thật may đó là cô.
“Em thật sự rất mệt.” Dương Yến lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn, mệt mỏi.
Cô khẽ cúi đầu xuống, hôn một cái lên ngực anh, nghĩ là hiệu quả của thuốc vẫn còn, nói: “Để em ngủ thêm một chút được không, eo của em rất đau….”
Phương Tinh Nghị cảm thấy nơi cô vừa hôn dường như rất nóng, trực tiếp sưởi ấm đến trong lòng, không kiềm chế được ôm lấy cô, hôn nhẹ lên mái tóc cô.
“Trái tim của anh đột nhiên đập nhanh hơn.” Dương Yến bị dọa làm cho tỉnh táo không ít, nhanh chóng nhìn anh: “Rất khó chịu sao?”
Rõ ràng là cả một đêm….
Trong lòng Dương Yến nảy ra một ý nghĩ phá vỡ cơ thể của Cao Sính Đình.
Cô cọ cọ trong ngực người đàn ông, thở dài nói: “Được rồi, em sẽ giúp anh...nhưng em không đứng dậy được nữa rồi, dùng cách khác giúp anh được không?”
Dương Yến hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Sau đó một đường đi xuống dưới.
Sau khi Phương Tinh Nghị nhìn thấy những dấu hôn trên đôi vai trần của cô, vội vàng kéo cô lại: “Không cần.”
“Không phải anh khó chịu sao?” Dương Yến hỏi, ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt của người đàn ông rất rõ ràng, cô sững sờ, sau đó khuôn mặt đỏ như lửa.
Cô vùi đầu xuống: “Quá mất mặt rồi!”
Cô vừa làm cái gì vậy!
Lúc nghe thấy tiếng khẽ cười của người đàn ông, Dương Yến đánh mạnh vào ngực anh, vừa tức giận vừa xấu hổ: “Anh còn cười, tối hôm qua anh quả thực dọa chết em rồi, anh rất dữ dội biết khống hả!”
“Được rồi, không cười nữa.” Phương Tinh Nghị ôm lấy cô: “Cảm ơn cô Dương đã giữ gìn sự trong sạch cho anh.”
Dương Yến nghe vậy liền cảm thấy rất lúng túng.
Từ Phương Tinh Nghị biết được, bản thân đã gửi cho anh một tin nhắn bảo anh đến câu lạc bộ, Dương Yến sững người: “Em không có gửi nha, tối qua công ty em tụ họp, em ăn cơm cùng với đồng nghiệp.”
“Điện thoại của em đã bị ai sử dụng?”
Dương Yến lắc đầu: “Em vẫn luôn mang theo bên người, nhưng chiều hôm qua điện thoại của em bị dẫm qua một lần.”
“Xem ra đối phương sớm đã lên kế hoạch.” Phương Tinh Nghị nhếch miệng cười, đầy sát khí: “Dám ở ra tay với anh ở ngay trên địa bàn của anh, quả thực là chán sống rồi!”
“Em còn nghĩ rằng Cao Sính Đình nhìn trúng anh.” Dương Yến nói, hóa ra là cô nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi: “Chắc chắn có người xúi giục Cao Sính Đình làm như vậy.” Phương Tinh Nghị đặt tay cô lên môi: “Nên tối qua em mới vội vàng chạy đến?”
“Anh đừng hôn nữa.” Ngón tay của Dương Yến đều đang rất nóng, cô muốn nhớ lại nhưng không thể nhớ được, tức giận trừng mắt với anh: “Nhìn chuyện tốt anh làm đi, tối qua dữ dội như thế nào.”
Cô quả thực hối hận khi tới đây, chịu đựng cả một đêm!
“Rất đau sao? Để anh xem xem.”
“Phương Tinh Nghị!” Dương Yến hét lên, quấn chặt mình trong chăn, còn đá anh từ sofa xuống, dáng vẻ vừa bực vừa tức, sợ anh sẽ làm gì đó.
Phương Tinh Nghị bất lực nói: “Anh chỉ muốn….”
“Anh im đi!”
Người đàn ông bị những đồ cô ném qua một đường đập vào người, không dám nói một câu, nhặt quần lên mặc vào, sau khi nhìn thấy chiếc váy đã bị anh xé rách, lặng lẽ gọi điện thoại. Lúc Yên Cảnh Niên đưa đồ đến, là dáng vẻ không nhịn được cười.
Phương Tinh Nghị thật muốn đánh người mà.
Dương Yến ôm quần áo mới đi vào nhà vệ sinh, sau khi đi ra, thấy Phương Tinh Nghị lấy ra thứ gì đó từ đèn tường.
“Tối qua nó vẫn luôn bật sao?” Sau khi nhận ra trò đùa này, khuôn mặt Dương Yến trắng bệch, run cầm cập nói: “Có phải ngày nào đó em sẽ xuất hiện trên mạng không?”
Cô muốn giết chết Cao Sính Đình.
Khuôn mặt của Phương Tinh Nghị cũng rất u ám, anh đập vỡ chiếc máy ghi hình mini, an ủi Dương Yến: “Sẽ không đâu, anh sẽ tự mình thu xếp những chuyện này.”
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói chuyện này sao!” Dương Yến giận dữ nói: “Chuyện này đối với anh không có tổn hại gì! A A A, Phương Tinh Nghị sao anh lại ngốc như thế chứ, sao phải đến câu lạc bộ!”
“Anh cứ nghĩ là em gửi.”
“Em rảnh rỗi như vậy sao, ngày nào cũng mời anh ăn cơm?” Dương yến quả thực rất muốn khóc: “Làm sao bây giờ, em không muốn bị đưa lên mạng đâu, quá mất mặt rồi, em đã lớn như này rồi cũng chưa bao giờ mất mặt như vậy.”
“Sớm biết em đã không đến rồi, để anh tự xử được rồi!”
Phương Tinh Nghị chịu đựng những lời khiếm nhã của cô, chỉ có thể hạ thấp bản thân mình dỗ dành: “Được rồi, đều là lỗi của anh, sao em lại khóc nữa rồi, không đau sao?”
Dương Yến lau nước mắt, nghiên răng nói: “Em, em thật sự xui xẻo mà!”
Phương Tinh Nghị cúi người xuống: “Nào, anh ôm em.”
“Anh không được cười!” Dương Yến tức giận trừng mắt với anh: “Đi tìm người phụ nữ kia tính sổ đi!”
“Anh không có cười.”
“Mắt anh đang cười!”
“…..”
Phương Tinh Nghị ôm Dương Yến ra khỏi phòng bao, lại không ngờ mấy người Lục Văn Thù đang đứng ở hành lang.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Dương Yến quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Lão nhị.” Lục Văn Thù nghêng đón, liếc nhìn Dương Yến đang ở trong vòng tay anh: “Ah, phòng bao này cách âm rất tốt, bọn tôi không nghe thấy gì hết, tôi thề!”
Dương Yến không muốn sống nữa rồi.
Được rồi, anh nói như vậy không phải là giấu đầu hở đuôi sao!
Mối thù này Phương Tinh Nghị sẽ nhớ kỹ, anh hỏi Lục Văn Thù: “Hỏi xong rồi chứ?”
“Chưa, đang đợi hai người!”
“Em đến xét hỏi.” Dương Yến kêu Phương Tinh Nghị buông mình ra, thấy Cao Sính Đình bị trói vẫn chưa tỉnh, đi qua tức tức giận tát vào mặt cô ta một cái.
Cao Sính Đình hét lên, đánh phải mở mắt ra.
Dương Yến túm lấy tóc cô ta, lạnh lùng hỏi: “Ai bảo cô làm như vậy?”
Cao Sính Đình thấy có mấy người đàn ông đang vây xung quanh mình, những ánh mắt không tốt, đôi vai co lại.
Cô ta không lên tiếng, Dương Yến lại đánh một cái vào sau lưng cô ta.
“Không có ai, là tôi thấy cô không vừa mắt!” Cao Sính Đình hét lên với Dương Yến: “Tôi chính là không thuận mắt dáng vẻ quyến rũ của một con đ* như cô, muốn cô nếm trải mùi vị của sự đau đớn!”
Cao Sính Đình nhìn cô ta, lộ ra một vẻ hả hê sung sướng: “Mặc dù thất bại, nhưng cũng có thể để cho hàng nghìn hàng vạn người đàn ông nhìn thấy thân thể của cô, cũng đáng!”