Nam Thần Nhà Tôi

Chương 290

Lâm Thanh Dung im lặng lắng nghe, vẻ mặt cô vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đang dậy sóng.

Lúc ấy nghe Chiến Thương nói loài thực vật Ixora này đã bị tiêu hủy cả rồi, cộng với việc sức khỏe Hứa Cung Diễn càng lúc càng yếu, cô vẫn luôn thương tiếc Hứa Cung Diễn, đặc biệt là khi ở phòng nhảy ấy.

Hóa ra vẫn còn giữ lại được năm cây Ixora!

Có thể cứu Hứa Cung Diễn rồi!

"Ồ, nhóm nghiên cứu của anh Yến giỏi thật!" Lâm Thanh Dung khen ngợi, cô âm thầm muốn truyền tin tức này lại cho Chiến Thương: "Chắc chắn bọn họ sẽ thành công thôi.""

Lục Văn Thù lại ăn giấm, giọng nói chua toét loét: "Lão tam giỏi thật, có điều vẫn phải dựa vào mấy trăm triệu tỷ kinh phí của bọn anh đưa đây này, cậu ta chỉ biết tiêu tiền thôi, sao bằng anh được!

"Rồi rồi rồi, anh giỏi nhất." Lâm Thanh Dung phẫy tay: "Đừng quỳ nữa, đi tắm rửa đi."

"Cục cưng thương anh!" Lục Văn Thù cảm động cực kỳ, anh ta nhào đến hôn cô: "Anh sẽ tắm cho thơm phưng phức, lát nữa sưởi ấm mền cho em."

Lâm Thanh Dung quạt tay đẩy anh ta đi ra,

Đợi Lục Văn Thù đi vào nhà tắm rồi cô mới nhanh chóng nhảy xuống giường, rồi đến gần chiếc bàn cầm bút lên viết chữ, sau đó cô xé tờ giấy nhớ ấy đi nhét vào bịch đồ ăn vặt.

Cô gọi số máy nội bộ xuống nhà ăn, nói là đói bụng rồi, dặn bọn họ đem ít món ăn lên rồi hỏi vọng vào nhà tắm: "Lục Văn Thù, em đang gọi thức ăn, anh muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

Lâm Thanh Dung ừ một tiếng, sau khi gọi món xong xuôi cô mới len lén gắn cái sim điện thoại khác vào, gủi tin nhắn cho một người được đặt tên là "Z".

Mười mấy giây sau cô ta nhận được một dãy số, cô lập tức xóa tin nhắn ấy đi rồi thay sim điện thoại lại.

Món ăn còn chưa được đem lên thì Lục Văn Thù đã tắm rửa xong xuôi rồi, anh ta bổ nhào lên giường cọ cọ Lâm Thanh Dung, trông cứ y như keo dán chó.

Nếu không phải Lâm Thanh Dung nhanh tay lẹ chân là quần áo của cô đã bị anh ta cởi ra rồi.

"Anh đừng có nghĩ đến mấy cái chuyện ấy ấy cả ngày!" Lâm Thanh Dung đá văng anh ta ra rồi tức giận nói: "Tấm hình hồi trưa làm tổn thương tinh thần em nặng nề, em vẫn còn bóng ma tâm lý đây nè."

"Anh xóa hết rồi, thật đó, không chừa lại tấm nào hết!" Lục Văn Thù thề thốt, anh ta đưa điện thoại cho cô kiểm tra để chứng minh mình trong sạch: "Mess cũng vậy, chỉ có mấy cái quan trọng thôi."

Lâm Thanh Dung liếc xéo anh ta: "Sao em cứ thấy anh có tật giật mình đấy nhỉ?"

"Trời đất chứng giám cho anh, tuyệt đối không có đâu!"

"Danh tiếng của anh không lòng em đã rớt xuống số âm rồi." Lâm Thanh Dung bĩu môi.

Nếu anh ta đã đưa điện thoại cho cô thì tất nhiên cô sẽ kiểm tra cả chứ không buồn khách sáo làm chi.

Mấy tấm hình của các cô người mẫu trong thư viên đã được xóa sạch sẽ hết, hình như Lục Văn Thù muốn nịnh nọt cô mà lưu toàn hình cô trong máy, đến phông nền cuộc trò chuyện cũng đổi thành hình cô luôn."

Lục Văn Thù cười hì hì: "Cục cưng em xem đi, anh đã hối cải hoàn toàn rồi đấy."

"Cũng còn được."

Lâm Thanh Dung cũng được coi như là hài lòng, lúc toan trả điện thoại lại cho anh ta thì Mess nổi chấm đỏ, cô sững sờ, bấm vào mới thấy hình đại diện của người bạn mới này của Lục Văn Thù thật sự rất đỗi xinh đẹp, cô ta là một cô gái đẹp đẽ.

Cô ta nhắn cho anh: "Anh Lục, chúng ta đã gặp nhau ở buổi biểu diễn ML hồi tháng năm ấy."

"Chuyện này, anh..." Nhất thời Lục Văn Thù ngắc ngứ rồi tỏ vẻ vô tội nói: "Anh thật sự không quen biết cô ta đâu."

"Người ta bảo đã gặp anh ở buổi biểu diễn ML rồi mà còn nói không quen biết hả?" Lâm Thanh Dung cười lạnh rồi lập tức đồng ý kết bạn với cô gái tên Gia Na này, cô nhắn tin bảo là không có ấn tượng gì cả.

Gia Na: "Anh Lục quên rồi ư, tôi mặc váy dài nhung đen đấy, anh khen chân tôi dài, để lại danh thiếp cho tôi dặn tôi phải kết bạn với anh, gần đây tôi bận bịu quá."

Rồi gửi một tấm hình đôi chân vừa dài vừa trắng trẻo, không chút tì vết nào cả.

Còn để lộ một ít bộ phận kín đáo.

Gia Na: "Nghe nói anh Lục rộng lượng, thương yêu cánh chị em phụ nữ lắm, anh Lục có còn ở Nam Kinh không? Tháng sau tôi về đến Nam Kinh, không biết có thể mời anh Lục một bữa cơm được hay chăng?"

"Lục Văn Thù!" Lâm Thanh Dung ném điện thoại của anh ta lên giường, ánh mắt u ám tựa như cái chết sượt qua, cô cắn răng cắn lợi: "Má nó đây là không quen biết của anh đấy à? Hả?"

"Đã sáu bảy tháng trôi qua rồi, quả thật anh không nhớ rõ..." Lục Văn Thù sờ mũi, thấy hơi chột dạ: "Chắc anh có để lại danh thiếp thật, nhưng anh cũng không có làm gì đâu."

"Cũng không làm gì?" Lâm Thanh Dung mạnh tay véo tai anh ta: "Đó là vì người ta bận bịu không kịp kết bạn với anh, nếu kết bạn với anh ngay khi đó anh có chắc anh sẽ không làm gì không?"

"Đau quá, cục cưng nhẹ tay chút đi." Lục Văn Thù cắn răng chịu đựng rồi ôm lấy cô, tỏ vẻ đáng thương nói: "Chuyện của trước đây rồi mà em, bây giờ anh chỉ yêu mỗi mình em thôi, yêu cục cưng nhà chúng ta nhất!"

Anh ta mặt dày cọ miệng mình lên cổ cô, hôn đắm đuối: "Cục cưng tha thứ cho anh đi được không? Lát nữa anh sẽ tạo nick Mess mới nhé, sau này sẽ không tùy tiện gửi danh thiếp cho người ta nữa."

"Cút đi!"

"Cục cưng đừng giận mà, tha thứ cho anh đi..."

Lục Văn Thù phát huy sở trường mặt dày của anh, anh ta bám dính lên người Lâm Thanh Dung rồi dỗ dành liên tục, hai người kéo đến kéo lui.

Lục Văn Thù nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên mới lập tức trèo xuống giường: "Thức ăn được giao đến rồi, để anh đi lấy."

"Tôi tự mình đi, không cần đến anh!" Lâm Thanh Dung tức giận ném điện thoại của Lục Văn Thù vào người anh ta: "Anh tạo lại nick Mess mới cho tôi, nếu mà còn không được tôi sẽ..."

Rồi nhứ nhứ nắm tay nhỏ nhắn của mình vào mặt anh ta.

Lục Văn Thù cười hì hì lấy lòng: "Cục cưng yên tâm đi, lần này anh bảo đảm sẽ đàng hoàng!"

Lâm Thanh Dung trợn trắng mắng, lúc đi ra khỏi phòng ngủ vờ như không để ý mà cầm theo bịch đồ ăn vặt, khi mở cửa phòng nhìn thấy phục vụ mặc đồng phục đứng ngoài cửa.

"Chào buổi tối, cô Lâm." Phục vụ ấy chào hỏi Lâm Thanh Dung: "Tôi giao thức ăn cho cô."

Phục vụ vừa dứt lời đã dùng khẩu hình nói chữ Z với cô.

Lâm Thanh Dung gật gật đầu rồi nghiêng người qua một bên.

"Vào đi."

Phục vụ bày thức ăn từ xe lên bàn, Lâm Thanh Dung lại lặng lẽ chuyền bịch đồ ăn vặt cho người nọ.

Hai người hoàn thành giao dịch, Lục Văn Thù đi từ phòng ngủ ra.

Ánh mắt anh ta vẫn dán chặt lên điện thoại, vừa đi vừa nói: "Nàng tiên bé bỏng của anh ơi, tên Mess của anh là tên viết hoa kết hợp với ngày sinh nhật của em, em thấy sao?"

"Cô Lâm, món ăn đã đủ hết rồi, mời cô thưởng thức." Phục vụ nhanh chóng rời khỏi phòng.

Đến giờ Lâm Thanh Dung mới thở phào một hơi, cô tức giận trả lời Lục Văn Thù: "Không cần! Anh dùng tên của tôi, đến lúc chúng ta chia tay thì lúng túng đến mức nào!"

"Sao chia tay được chứ, anh yêu cục cưng nhất!" Lục Văn Thù kề lên vai cô, cười hì hì nói: "Em đeo nhẫn anh tặng thì là người của anh rồi, người đàn ông khác không có cơ hội đâu!"

"Mới đính hôn thôi chứ đã kết hôn đâu, sẽ thay đổi cả thôi!"

"Nàng tiên bé bỏng của anh, anh nghiêm túc đấy." Lục Văn Thù chớp mắt nhìn cô, giọng nói rất đỗi nghiêm túc: "Nếu em muốn kết hôn như vậy thì khi nào về bọn mình lựa ngày nhé!"

"Cái gì?" Lâm Thanh Dung những tưởng mình nghe nhầm rồi.

"Anh nói là, chúng ta cưới nhau đi."

Người đàn ông ấy không còn nở nụ cười cợt nhả nữa mà trông nét mặt anh ta rất đỗi nghiêm túc, ánh mắt cũng như vậy, tim cô lỡ một nhịp đập, cảm giác phức tạp gợn lên trong lòng cô.

Không phải cô không biết Lục Văn Thù, anh ta thông minh, giỏi kiếm tiền, nhưng thói hư tật xấu của phú nhị đại anh ta cũng có hết, rất thích chơi bời. Phong cách làm việc của cô và cả tính cách của cô nữa đã kềm chế anh ta lại rất nhiều.

Nhưng bây giờ anh ta lại nghiêm túc nói muốn cưới cô.

Lâm Thanh Dung cũng đã lường trước đến trường hợp bất ngờ như vậy, nhưng khi nghe anh nói thế, cùng với dáng vẻ nghiêm túc của anh cô lại cảm thấy người đàn ông này thật ngốc, chẳng có tương lai gì cả.
Bình Luận (0)
Comment