Nam Thần Nhà Tôi

Chương 313

Chuẩn bị cái gì?

Dương Yến vẫn còn nhớ anh, chỉ thấy Phương Tinh Nghị ở trên đài vỗ tay một cái vang lên, ngọn đèn trên sân khấu đều tắt hết, trên đỉnh có một đạo ánh sáng rực rỡ.

Toàn bộ sân khấu trở nên mộng ảo không gì sánh được, bao phủ lấy mấy nam nhân trên đài.

Nhạc đệm từ loa trong truyền ra, lan rộng khắp toàn bộ trong đại sảnh, Phương Tinh Nghị cúi đầu tới gần micro, tay trái cầm mảnh nhỏ gảy đàn ghi-ta, hát lên cùng nhạc đệm.

"Anh tìm được tình yêu thuộc về anh."

"Người yêu ơi chìm trong tình yêu mà đi theo anh tới.”

Giọng hát của người đàn ông rất có từ tính, hát rất thấp, hoàn toàn dung nhập một thể vào nhạc đệm, tựa như âm thanh của tự nhiên, xao động ở dưới đài dần dần nhỏ lại, phòng khách chỉ có tiếng ca đang vang vọng.

"Người yêu ơi hãy chậm rãi hôn lấy anh, anh đã đoạt được toàn bộ trái tim của em. "

"Anh cũng thấy được trong đôi mắt của em hình ảnh của em chiếm lấy trái tim của anh.”

Dương Yến ngồi trên ghế dài chống cằm nghe, mắt không hề nháy một cái nhìn chằm chằm người đàn ông hát trên đài, áo len cao cổ thật mỏng phối với quần tây dài đen, ôm lấy cây đàn ghi ta, rất giống một ca sĩ hàng thật giá thật.

Cô mím môi cười một cái.

Không nghĩ tới, ngài Phương bình thường ở trên thương trường quyết đoán mãnh liệt, hát tình ca lại dễ nghe như vậy.

Lúc âm nhạc đến chỗ cao trào, năm người đàn ông trên đài đồng ca hát lên:

"Chúng ta mặc dù vẫn còn trẻ, nhưng yêu sâu đậm như vậy, cùng nhau chống lại tất cả những nghịch cảnh trong tương lai."

"Anh biết rằng chúng tôisẽ luôn mãi yêu nhau. "

"Người yêu ơi, hãy nắm lấy tay của anh, làm người con gái của anh, để anh được hứa hẹn tương lai với em."

"... "

Bốn người đàn ông phối hợp hoàn mỹ, âm sắc rất chuẩn.

Mặc dù không phải là nhạc điện tử, thế nhưng bài ca tình yêu có lợi ích thích hợp cũng để cho bọn người dưới đài nghe đến si mê say sưa, đám người đàn ông trên khán đài cùng nhau ngâm nga.

Còn có những cô gái trẻ tuổi mượn cơ hội hướng trên đài hô: “IDo! IDo!"

"Oa, Lục cẩu hát tình ca lại dễ nghe như vậy! " Lâm Thanh Dung hoàn toàn không dám tin tưởng lỗ tai mình nghe được,”Nếu không phải là quen biết bọn họ, tôi còn tưởng rằng dàn nhạc ở đâu tới đây chơi.”

Cô từ trên ghế dài đứng lên, vẫy tay hướng trên đài, hô lớn: "Hay lắm, tiếp tục hát đi!"

Không biết hưng phấn bao nhiêu.

Dương Yến và Tống Tịnh Hòa nhìn nhau, lại nhịn không được cười.

"Đêm nay là đêm Giáng sinh, quên đi." Dương Yến nhìn người đàn ông trên đài, vung môi cười nói,”Tôi hào phóng một chút!"

Tống Tịnh Hòa cũng cười: "Về nhà tôi sẽ tạo quy tắc với lão Ngự, điều thứ nhất chính là không cho phép hát ở ngoài. Thấy được nhiều người con gái thích anh ấy như vậy, trong lòng rất khó chịu!"

"Giống nhau.”

Thứ yêu thích, ai cũng đều muốn cất giấu kỹ càng thứ yêu thích, không để cho người khác ham muốn.

Trên đài dưới đài đều rất vui vẻ, chính là trong lòng của trợ lý Tư đang chảy nước mắt.

Mẹ nó, anh đã tạo nghiệp gì vậy! Không có bạn gái thì thôi đi, còn bị ép phải xem tình yêu đẹp đẽ của mấy vị cấp trên của bản thân, cuối cùng còn bị ông chủ ép buộc phải lên sân khấu hát.

Còn hát tình ca nữa!

Tìm ra được người trợ lý thê thảm thứ hai giống như anh sao!

Ánh mắt trợ lý Tư đảo qua bầu không khí sôi động dưới đài, lúc quét tới trước quầy bar, thì dừng lại.

Anh thấy một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi chéo chân ở trên ghế cao, khuôn mặt trứng ngỗng*, mi mục như họa, môi đỏ mọng khẽ mím môi, trên người có loại khí chất trang nhã điềm tĩnh, rất mê người.

* Khuôn mặt trứng ngỗng là khuôn mặt chuẩn nhất của hầu hết các cô gái phương Đông, còn được gọi là khuôn mặt hình elip

Phụ nữ trẻ tuổi rất được ánh mắt của trợ lý Tư phóng khoáng đón nhận, đôi mắt xinh đẹp cong cong, bưng một ly rượu ở trên quầy bar hướng anh giơ lên, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Đem ly rượu không để lên bàn, người phụ nữ trẻ tuổi rất nhanh liền rời đi.

Trợ lý Tư vẫn còn ngơ ngác.

Anh theo Phương Tinh Nghị nhiều năm như vậy, bình thường tham gia nhiều tiệc rượu cao cấp, người đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì cũng đều gặp, nhưng chưa bao giờ giống như đêm nay vậy, nhịp tim nhanh như vậy, lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi.

Người phụ nữ này giống như cô gái mà anh ngồi cùng bàn lúc tiểu học, cô gái đó anh thầm mến đến đại học cũng không dám bày tỏ.

Đây chính là động tâm sao?

Sau Khi kết thúc một bài hát, người ở dưới đài còn chưa thỏa mãn, trong miệng la lên, giống như muốn bọn họ hát thêm một bài.

Phương Tinh Nghị lại không rảnh để ý, đem đàn ghi ta từ trên người cầm xuống.

Thấy trợ lý Tư bên cạnh còn ôm ghi ta bass, ngây ngốc, giống như không có ý xuống đài, anh mở miệng nói: “Làm sao vậy, anh còn muốn biểu diễn vài bài cho mọi người sao?”

"A? " Trợ lý Tư hoàn hồn, ngơ ngác hỏi: “Hát xong rồi sao?”

Phương Tinh Nghị:”...”

Mấy người đàn ông sau khi xuống đài, đại sảnh rất nhanh lại bắt đầu nhạc điện tử sôi động, DJ cùng các cô gái quần áo dễ thương lên đài, không được chốc lát đã đem bầu không khí sôi nổi lại.

"Bảo bảo, anh hát có hay không? " Lục Văn Thù trở lại liền cọ bên người Lâm Thanh Dung một cái, một bộ vẻ mặt “Mau khen" anh đi: “Nhớ giai điệu cùng ca từ đã khổ chết anh rồi.”

Lâm Thanh Dung hôn gương mặt của anh một cái: “Rất hay, hát rất êm tai!”

Lục Văn Thù chỉ vào miệng:”Bảo bảo hôn cái này nữa!”

"Cút! " Lâm Thanh Dung một cước đem người đá văng, cô nhìn thời gian trên điện thoại di động, nói: “Mười một giờ rưỡi rồi, chúng ta đêm Giáng sinh ở nơi này sao?”

"Trở về khách sạn đi." Ngự Văn Đình mở miệng trước, sắc mặt nặng nề, hiển nhiên sớm đã chán loại địa phương này.

Nếu không phải là cùng với Tống Tịnh Hòa, anh phỏng chừng sẽ không tới.

"Tôi đồng ý! Trở về khách sạn đi!" Lục Văn Thù giơ hai tay tán thành, chập choạng mà đem Lâm Thanh Dung kéo trong lòng: “Lên đài hát một bài hát mệt chết rồi, tôi cần trở về khách sạn nghỉ ngơi.”

Lâm Thanh Dung nhìn anh một cái,”Đầu óc anh lại đang suy nghĩ gì?”

"Anh cái gì cũng chưa từng nghĩ. " Lục Văn Thù cười hì hì nói: “Những ngày như Giáng sinh này, hai người trải qua sự lãng mạn, tại sao phải cùng người khác chia sẻ, bảo bảo em nói phải không!?”

"Tin anh mới có quỷ!”

"Nếu tất cả mọi người muốn trở về khách sạn, vậy trở về thôi!" Phương Tinh Nghị cùng Dương Yến cũng đồng ý trở về.

Đoàn người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Trợ lý Tư một mình, áo khoác ngoài một bộ là được, không có gì thu dọn phức tạp.

Anh nghĩ tới người phụ nữ trẻ tuổi vừa mới ngồi quầy bar uống rượu, vẫn nhớ mãi không quên, phải đi cùng Phương Tinh Nghị nói: “Phương Tổng các anh đi trước đi, tôi tới tính tiền!”

Phương Tinh Nghị ừ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đêm Giáng sinh anh trở về thành nam cũng quá thảm, sáng mai hãy trở về đi.”

"Không thê thảm không thê thảm, tôi tha thiết công việc." Trợ lý Tư khẽ mỉm cười, trong lòng lại nói: Cùng với các anh trở về khách sạn, chính mình ở riêng một phòng, đó mới gọi thảm đi!

Trợ lý Tư tiễn mấy người Phương Tinh Nghị rời khỏi, sau đó sẽ đi trả tiền hóa đơn ghế dài cùng rượu.

Nhanh chóng xử lý xong tất cả cũng chưa đến hai phút.

Anh hướng quầy bar đi tới, thân thể dựa vào ở trên quầy bar, dùng tiếng Nhật hỏi người phục vụ kia: “Làm phiền một chút, vừa nãy người phụ nữ mới ngồi ở đây uống rượu, anh biết không?”

Người phục vụ lắc đầu: “Thật ngại quá, nhìn khuôn mặt của cô ấy là khách mới, tôi không biết.”

"Cảm ơn." Giọng nói của trợ lý Tư có chút thất vọng.

Cũng phải, hôm nay là đêm Giáng sinh, nói không chừng mọi người chỉ muốn tới tham gia náo nhiệt, uống chén rượu mà thôi.

Anh đúng là điên, dĩ nhiên đối với người phụ nữ chỉ có một cái liếc mắt cố chấp như vậy.

Còn muốn biết tên của cô.

Đại sảnh vẫn náo nhiệt như trước, trợ lý Tư lại không có gì lưu lại tâm tư, rất nhanh liền ra khỏi câu lạc bộ.

Vừa ra khỏi cửa gió lạnh quét đến trên mặt, lạnh anh run run hai cái.

Mặt đường sớm bị một tầng tuyết trắng bao trùm rồi, bị ấm áp đèn đường vàng chiếu vào, khá có một loại cảnh đẹp, trợ lý Tư cũng chỉ là chăm chú nhìn thêm, liền đi tiếp.

Xem ra không có bão tuyết, anh đợi lát nữa có thể thuận lợi dùng máy bay riêng trở về thành nam.

Trợ lý Tư gọi điện thoại cho phi công, muốn để cho đối phương chuẩn bị một chút, điện thoại di động để ở bên tai các loại đối phương bắt máy, lại mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm.

Là có người kêu”Chờ một chút " sao?

Trợ lý Tư buồn bực nghĩ, xoay người liếc nhìn, thấy một người phụ nữ mặc áo khoác ngoài màu hồng tím nhạt, đạp tuyết hướng về phía bản thân mà đi tới.

Rõ ràng là ba mươi phút trước, người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ở quầy bar của câu lại bộ kia!
Bình Luận (0)
Comment