Nam Thần Nhà Tôi

Chương 34

Vừa nói, vừa thuận tay mở nắp hộp giữ nhiệt ra.

Trong hộp là hương vị mềm mại ngọt ngào của cháo nấm tuyết, mùi thơm bay tứ phía, Trợ lý Tư cũng ngửi thấy, liền nói: “Đây là của cô Dương, cô ấy nói đưa cho ngài xem như quà cám ơn.”

“Cháo nấm tuyết, nó là đồ ăn địa phương sao?”Phương Tinh Nghị nhìn hộp giữ nhiệt màu hồng, không nhịn được muốn cười, tiện tay đem cốc cà phê vừa uống xong, đổ cháo vào trong.

Uống một hớp ngọt ngào ấm áp.

“Phương Tổng, đồ này quá ngọt, không thích hợp với ngài.”Trợ lý Tư nghe mùi thơm kia, cũng không nhịn được nói: “Nếu không tôi giúp anh đem ra ngoài giải quyết, rồi giúp anh đặt đồ bên ngoài.”

Phương Tinh Nghị lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Không cần, đi ra ngoài làm việc.”

“….”

Bốn giờ chiều, Trợ lý Tư đi tới bộ phận phiên dịch một chuyến, đem hộp giữ nhiệt đã rửa sạch trả lại cho Dương Yến: “Cô Dương, hộp này trả cô.”

“Không sao, anh chỉ cần nói một tiếng để tôi tới lấy là được rồi.” Dương Yến cười nói: “Không cần tự mình mang đi trả đâu.”

“Vừa lúc tôi đi xuống lấy đồ.” Trợ lý Tư tỏ ra không cần khách sáo, lúc phải đi, lại do dự, sau đó quay lại hỏi Dương Yến: “Cô Dương, lần sau có thể chuẩn bị một phần cho tôi được không?”

“Anh cũng ăn ngọt?” Cô còn tưởng loại đồ ngọt này ít người ăn, nhất là loại người như Trợ lý Tư lại ít ăn hơn mới đúng: “Được thôi, lần sau lúc mẹ tôi nấu, tôi sẽ đem thêm một phần.”

Trợ lý Tư khen ngợi: “Mẹ cô nấu thật ngon.”

“Trước kia mẹ tôi từng giúp việc nấu cơm cho người ta.”

“Thảo nào.”

Cũng không biết thế nào, hai người nói chuyện, càng nói lại càng hợp ý.

Dương Yến phát hiện ra Trợ lý Tư là một người đại diện cho loại người cảm thấy lạnh lùng, làm việc nói năng thận trọng nhưng thật ra lại là một người đàn ông ấm áp, trong nhà còn nuôi một con mèo, và một con chó chăn cừu Đức.

Sau khi trò chuyện, Dương Yến cẩn thận hỏi anh ta: “Phương Tổng gần đây thường tới công ty, không có chuyện gì chứ?”

“Không có chuyện gì, Cô Dương chỉ cần để ý làm việc là được.” Trợ lý Tư biết cô đang ngầm hỏi chuyện công ty: “Có chuyện gì thì cũng là lãnh đạo giải quyết, không ảnh hưởng tới các cô.”

Dương Yến không hỏi thêm nữa.

Cũng đúng, công ty dù có vấn đề, thì cũng là chuyện của cấp cao, bọn họ không hề liên quan.

Buổi sáng thứ bảy, Dương Yến đi Uỷ ban một chuyến.

Sau khi chờ đợi một thời gian, cô nhận được hai giấy chứng nhận hủy bỏ hôn thú, trong lòng ung dung lại có chút cảm khái.

Còn tưởng rằng sẽ là một cuộc hôn nhân đến bạc đầu giai lão, cuối cùng gần một năm đã ly hôn.

Dương Yến cũng chỉ cảm khái nữa nửa phút đồng hồ, đi qua cửa hàng tổng hợp lại vào mua thức ăn, còn có tâm trạng mua thêm mấy chậu hoa cỏ, lúc trở về vừa lúc gặp được một người giao hàng nhanh đem đến một món hàng hỏa tốc.

Sau khi Dương Yến đi xử lí ở phòng bếp xong, mới mở hộp lớn ra, vén lớp giấy mỏng lên, bên trong xếp chỉnh tề một bộ lễ phục màu đỏ rượu, sáng lòa chói mắt.

Dương Yến nhìn đến hô hấp căng thẳng.

Vài tháng trước, cô ấy đã có vinh dự tham gia chương trình đầu xuân của Valentino. Cô ấy đã nhìn thấy chiếc váy này trên sân khấu. Lúc đó, cô ấy đã nhìn chằm chằm vào người mẫu. Cô ấy vẫn nói rằng nó rất đẹp, nhưng mà nó quá quá mắc.

Không nghĩ tới, hôm nay cô lại có được bộ lêc phục này.

"Tài nguyên của con bé tốt vậy sao? Làm người đại diện của VALENTINO cũng?”Dương Yến lẩm bẩm, nhìn ký hiệu trên mặt hộp, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói thành lời.

Trước kia lúc còn đang yêu đương Hứa Cung Diễn cũng thường đưa cho cô các loại túi xách của VALENTINO, tựa hồ rất ưng ý hãng quần áo này.

Không thể là của Hứa Cung Diễn đưa tới?

Nhưng rất nhanh cô liền bác bỏ suy nghĩ này, vì cô chưa từng giới thiệu người nhà với Hứa Cung Diễn, Hứa Cung Diễn cũng không có khả năng biết được em gái ngu ngốc kia của cô, là cô suy nghĩ nhiều thôi.

Buổi trưa Dương Yến ăn chút gì đó.

Nhạn Giang sơn trang cách thành phố có chút xa, Dương Yến còn phải tìm người tạo mẫu, buổi chiều ở nhà ngây ngốc một chút rồi đi, sau khi đi từ phòng tạo mẫu cũng đã bốn giờ chiều.

Quách Nhược Linh gửi tin tức tới, nói cô có khả năng phải quay thêm, nói Dương Yến cứ tới Giang Nhạn sơn trang trước.

Dương Yến không có cách gì khác, là bắt xe tới đó trước.

Hiểu biết của Dương Yến đối với Giang Nhạn sơn trang rất ít, nghe nói là một trang viên tư nhân, dựa núi kề sông, phong cảnh rất tốt, thường xuyên được bọn nhà giàu thuê mở tiệc rượu.

Sắc trời tối dần, trên xe taxi phía sau núi, xa xa Dương Yến thấy được bãi đậu xe lộ thiên ở bên trong trang viên, đậu toàn là xe sang trọng, phần lớn đều là phiên bản giới hạn.

Cả tòa trang viên cũng sáng lên, như là một viên dạ minh châu khổng lồ, trước cửa hình vòm có hai người làm, người đi vào đều mặc quần áo sang trọng, phong tư ưu nhã.

Sau khi rời khỏi xe một lát, Dương Yến đã nhìn thấy không ít người quen, đều là các lão làng trong thương nghiệp, có những người trên tạp chí kinh doanh cũng ít thấy, hơi kinh ngạc.

Quy mô tiệc rượu này, so với lời miêu tả của Quách Nhược Linh còn lớn hơn nhiều.

Lúc Dương Yến đi tới cửa, bị người làm ngăn lại:” Thưa cô, có thể trình giấy mời không?”

Dương Yến đem mã vạch cho cậu ta quét.

Người làm nhìn điện thoại di động một chút, lại áy náy nói: “Xin lỗi, được cô Quách Nhược Linh mời tới, thì phải đợi cô ấy tới mới được vào, cô không thể vào một mình.”

“…..”

Cách thức vào trong như thế này, thật có bệnh!

“Có thể châm chước chút hay không, cậu nhìn bên ngoài nóng như vậy.” Giãy giụa nhiều lần, Dương Yến mở miệng:”Tôi đi vào ngồi ở chỗ các người có thể thấy là được rồi.”

“Thưa cô, bốn phía trang viên, bao gồm cả cửa này, cũng được trang bị máy điều hòa nhiệt độ, không nóng đâu.”

Dương Yến: “…”

Dương Yến nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng cười, quen thuộc đến mức khiến cô lạnh cả sống lưng.

“Cô ấy là bạn tôi.” Hứa Cung Diễn mặc một bộ âu phục chim én đi về phía Dương Yến, thanh âm như gió xuân, hai ngón tay kẹp một tấm thẻ màu vàng đưa cho người làm.

Người làm liếc thấy tấm thẻ màu, gương mặt liền trở nên cung kính.

“Hóa ra là ngài Hứa, có người có một buổi tối vui vẻ.”

“Cám ơn.”

Hứa Cung Diễn nghiêng đầu, nhìn thấy Dương Yến còn đứng ngây người, môi mỏng nhấc càng cao: “Cùng bạn tới tham gia tiệc rượu sao? Tôi đưa em vào bên trong.”

“Không, không cần.” Dương Yến tránh Hứa Cung Diễn như tránh bò cạp, lùi sang mấy bước, chỉ cần đụng phải Hứa Cung Diễn, cô đều cảm thấy khó thở, từ trong lòng xông ra một loại sợ hãi.

“Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mang em đi vào.”

Dương Yến bỏ qua suy nghĩ trong đầu: “Tôi đứng ở đây rất tốt, người của tôi rất nhanh sẽ tới.”

“Được, vậy tôi đi trước.” Hứa Cung Diễn cũng không ép Dương Yến nữa, rất nhanh liền rời đi, chỉ là vừa tới chỗ nấc thang trước cửa liền quay đầu lại nhìn người phụ nữ một cái, trong mắt hiện lên ý cười nồng đậm.

Ánh mắt của anh thật không sai, An An mặc bộ lễ phục này thật đẹp.

Sau khi Dương Yến thấy Hứa Cung Diễn đi vào, liền muốn rời khỏi sơn trang, nhưng mà bước chân còn chưa bước ra, trong đầu cô đã nghĩ tới Quách Nhược Linh, lại bỏ suy nghĩ kia đi.

Công ty của nhà Hứa Cung Diễn ở thị trường Châu Âu rất lớn, coi như anh ta không làm ăn ở nước H, cũng có chút danh tiếng, có thể tham gia loại tiệc rượu quy mô như thế này cũng không lạ.

Quách Nhược Linh thật vất vả mới vào được vong giải trí, bước chân còn chưa vững, chính là thiếu tài nguyên của người đầu tư, loại tiệc rượu này rất có lợi cho Quách Nhược Linh bắt được tài nguyên.

Ai bảo Quách Nhược Linh là chị em ruột, Dương Yến không thể không giúp.

Dương Yến cũng đứng ở cửa quá lâu, liền có một bà vú lái xe tới, cửa xe vừa mở, Quách Nhược Linh xách quà biếu cùng lễ phục vội vã chạy tới.

“Chị, không phải em đã đưa cho chị mã vạch sao, tại sao chị còn ngu ngốc đứng đây?”

“Chị cô muốn đứng ngoài sao?”Bị em gái nói ngu, Dương Yến tức giận lườm cô ta mấy cái: “Người ta nói cô mới là người được mời, cô vào tôi mới được vào.”

Quách Nhược Linh mặt đầy: u ám:“Người nào mà cứng nhắc như vậy?”

“Đươc rồi, đi vào trước đi.”

Sảnh tiệc ở tầng một của biệt thự có đầy đủ năm sân bóng rổ, được trang trí theo phong cách Ma-rốc. Nó tráng lệ và lộng lẫy, và những người ăn mặc đẹp rất vui vẻ nói chuyện.

Ngoài những người châu Á tóc đen và mắt đen, có rất nhiều người châu Âu tóc vàng và da trắng trong đám đông. Họ có khí chất tuyệt vời và dường như đến để nói về kinh doanh.

Chỉ mới vào sân ba phút, ánh mắt Dương Yến đã quét qua toàn bộ đại sảnh.

Tiệc rượu này cũng thật high!

Quách Nhược Linh không dè dặt như Dương Yến, người đi qua cho dù biết hay không,cũng sẽ lớn tiếng gọi, dù sao thì sau lưng cô cũng có anh rể chống lưng, không sợ!

Dương Yến hỏi: “Đạo diễn đó của cô đâu?”

“A? Để em đi tìm…” Quách Nhược Linh có chút sợ hãi, đó chỉ là một cái cớ để lôi kéo Dương Yến tới tiệc rượu, bây giờ lại có chút hoảng.

May mắn thay, có rất nhiều người châu Âu ở đây. Khi Quách Nhược Linh nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc với anh ta, anh ta nhớ rằng anh ta là đạo diễn của một bộ phim thương mại, và ngay lập tức nói: "Chị gái, đó là anh ta!"
Bình Luận (0)
Comment