Sắc mặt Phương Tinh Nghị thâm trầm.
Cô đơn phương chia tay, còn trả đồ về đây, giờ lại từ chức bên Phương thị, cô muốn cắt sạch quan hệ với anh sao?
Anh là hàng hóa ư? Bị tất cả mọi người ném qua ném lại.
Lại trôi qua mười mấy phút nữa, tổng giám đốc vẫn không nói gì, sự ngột ngạt vô hình bao trùm khắp văn phòng.
Bắp chân trợ lý Tư vẫn luôn run rẩy, sắp không chịu được nữa.
Trong lòng anh thầm khóc, nói thầm: Tổng giám đốc Phương, tốt xấu gì anh cũng nói một câu đi!
“Cút ra ngoài.”
Hình như trợ lý Tư nghe anh nói, nhưng không dám tin, ngẩng đầu nhỉn Phương Tinh Nghị, thấy vẻ mặt anh lạnh lùng thì sống lưng phát lạnh: “Tổng, tổng giám đốc Phương… anh vừa…”
Phương Tinh Nghị không ngẩng đầu lên nói: “Tôi bảo cậu cút ra ngoài.”
“Dạ vâng!” Trợ lý Tư như nhận được đặc xá, bước chân đi nhanh như gió, nhanh chóng đã ra khỏi văn phòng.
Văn phòng tổng giám đốc chỉ còn lại mình anh.
Qua một lúc sau, Phương Tinh Nghị mới nhúc nhích, anh mở chương trình kiểm tra định vị trên chiếc nhẫn mà trước đây anh đã tặng Dương Yến để phòng thân.
Bánh răng cưa trên máy tính chuyển động mấy lần, rồi mở ra tự động tìm kiếm, rất nhanh đã định vị một khách sạn tên là Locke Titi quận Javea ở nước F.
Phương Tinh Nghị nhìn địa chỉ này thì trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
Phòng thực nghiệm của Yến Cảnh Niên ở nước F, anh biết rõ mục đích Dương Yến dẫn Hứa Cung Diễn đến nước F là gì.
Không ngờ tốc độ của cô lại nhanh như thế!
Phương Tinh Nghị đè nén ngọn lửa giận trong lòng, tra được số điện thoại của khách sạn Locke Titi thì gọi tới.
Lúc đó, cuối cùng Dương Yến dẫn Hứa Cung Diễn lênh đênh trên biển 6 ngày cũng tới quận Javea ở nước F, cách nước Z 30000 km.
Hôm nay quận Javea có mưa lác đác, chỉ có 3 độ, lạnh đến mức run lẩy bẩy.
Đến khách sạn Locke Titi, Dương Yến thấy có nhiều người đứng xếp hàng đăng ký, cô không muốn Hứa Cung Diễn mệt nên bảo anh tới khu nghỉ ngơi đợi mình làm thủ tục.
Hứa Cung Diễn rời đi không bao lâu thì quay lại cầm một ly ca cao nóng, nhét vào tay cô: “Tôi không sao, mấy ngày nay tôi đều uống thuốc, cơ thể rất tốt, tôi đợi cùng cô.”
Dương Yến gật đầu, nhấp một hớp ca cao.
Đợi gần 5 phút, cuối cùng cũng đến lượt họ, Dương Yến đưa hộ chiếu, lưu loát nói bằng tiếng Pháp: “Tôi muốn thuê một căn phòng, ở đây 5 ngày.”
“Cô đợi một lát.” Nhân viên lễ tân nhận hộ chiếu, mỉm cười lễ phép.
Hai nhân viên lễ tân nhanh chóng làm thủ tục nhập cư cho Dương Yến, điện thoại bên cạnh reo lên, những nhân viên khác đều bận, cô nhân viên trước quầy lễ tân đó nghe máy.
“Xin chào, khách sạn Locke Titi xin nghe.”
“…”
“Xin hỏi anh tìm ai, tôi sẽ kiểm tra giúp anh.”
“…”
Cô nhân viên trao đổi với vị khách đó mấy câu, rồi nhìn màn hình máy tính, lại ngẩng đầu nhìn Dương Yến.
Cô không hiểu sao mình bị nhìn nữa.
Cô nhân viên nghe máy thì nghe đi, nhìn cô làm gì?
Giây tiếp theo, nhân viên lễ tân đã đưa điện thoại cho cô: “Cô Dương Yến, có một anh họ Phương từ Nam Thành nước Z gọi tới, anh ấy muốn nói chuyện với cô.”
Nam Thành, họ Phương.
Phương Tinh Nghị!
Dương Yến nghĩ mình đi thuyền, đường bộ bí mật, còn nhờ Quách Thường Phúc giúp đỡ, sao anh biết được nơi cô muốn đến chứ, còn gọi thẳng đến khách sạn?
Cô giơ tay lên nhìn một chút, hiểu rồi.
Cô quên trả lại nhẫn.
Chiếc nhẫn mà Phương Tinh Nghị tặng cô để phòng thân có hệ thống theo dõi, đương nhiên anh biết cô đang ở đâu rồi.
Hứa Cung Diễn không nghe thiếu một chữ, ngước mắt nhìn cô, không nói gì.
Còn Dương Yến sau sự im lặng ngắn ngủi thì nghe điện thoại: “Anh Phương.”
Chia tay rồi, xưng hô cũng phải đổi lại.
“Miya Diệc tới nhà họ Phương rồi.” Giọng nói lạnh lùng của anh thông qua đường đây điện thoại truyền vào tai cô, dường như còn kiềm nén sự tức giận: “Anh đã biết mọi chuyện rồi.”
Tim Dương Yến chìm xuống.
Muộn rồi.
Cô vẫn tới muộn một bước, tin tức đã Kỷ Gia Trí tiết lộ cho nhà họ Phương rồi!
Cô nhắm mắt, lúc mở miệng, khoang miệng hơi cay đắng: “Bao gồm chuyện anh và anh ấy…”
“Đúng vậy.” Phương Tinh Nghị cắt ngang lời cô: “Chúng ta đã cam kết với nhau, không được lừa dối đối phương, em lại gạt anh nhiều chuyện như thế, còn dẫn anh ta đi nước F.”
“Em xin lỗi.”
Phương Tinh Nghị cười lạnh, giọng nói có chút bi thương: “Dương Yến, em không biết anh là hạng người gì ư? Em cho rằng anh biết mọi chuyện rồi sẽ giết anh ta sao?”
“Em đúng là ngu ngốc, tự cho mình là đúng! Anh không phải đứa nhỏ 18 tuổi, anh rất lý trí, nếu anh muốn báo thù cũng phải giết ba của anh ta, hủy hoại gia tộc Kexil.”
Dương Yến nắm chặt điện thoại, nói nghẹn ngào: “Anh ấy sắp chết rồi… Em xin lỗi, em không thể trơ mắt nhìn anh ấy chết, huống hồ anh ấy bị như vậy là vì em.”
“Vậy nên em chọn chà đạp lên tình cảm của anh sao?”
“Không phải!” Dương Yến vội vàng phản bác, nhưng không biết giải thích thế nào, cầu xin anh: “Phương Tinh Nghị, em muốn anh ấy sống tiếp, muốn để anh ấy thử Ixora.”
“Em đã hỏi ai vị trí phòng thực nghiệm của lão tam? Là lão tam hay Lục Văn Thù?” Phương Tinh Nghị hỏi: “Có lẽ em không hỏi bọn họ, nếu không thì bọn họ đã nói cho anh biết rồi, là Lâm Thanh Dung đúng không?”
Dương Yến không lên tiếng.
Sau sự im lặng ngắn ngủi, Phương Tinh Nghị cười lạnh, giống như đang cố gắng kiềm chế: “Dương Yến, anh sẽ cho trợ lý Tư đi nước F đón em, nếu em quay về, anh sẽ xem như em chưa từng nói lời chia tay.”
“Anh hãy bảo Yến Cảnh Niên dùng Ixona cho Hứa Cung Diễn.”
“Dương Yến, em đừng nói điều kiện với anh!” Phương Tinh Nghị trầm giọng nói: “Anh ta vô tội, chẳng lẽ anh có tội à? Anh không động vào anh ta đã đủ khoan dung lắm rồi, anh không phải thánh!”
Dương Yến im lặng lắng nghe, vành mắt chua xót.
Đương nhiên cô biết, trong chuyện này, Phương Tinh Nghị và Hứa Cung Diễn đều không sai, anh cũng rất khoan dung rồi, nhưng cô không thể để Hứa Cung Diễn chỉ sống được ba tháng nữa!
Hứa Cung Diễn vẫn luôn đứng cạnh cô, im lặng không nói gì, bỗng cúi người ho kịch liệt.
Cô vừa quay đầu đã thấy anh dùng tay lau vết máu, trong lòng đau dữ dội.
Cô nên để Hứa Cung Diễn sớm dùng Ixona, nếu không thì anh ấy sẽ chết mất.
“Xin lỗi, anh ấy đã không còn gì nữa rồi…” Dương Yến cố nén cảm giác không nỡ này, giọng nói run rẩy: “Em không thể để anh ấy chỉ còn sống ba tháng nữa, em xin lỗi…”
Cô cúp máy.
Mà Phương Tinh Nghị ở Phương thị Nam Thành thì thất thần nhìn điện thoại, bên tai còn vang vọng giọng nói của cô, ánh mắt dần dần ngưng tụ thành khí lạnh, ngón tay đang run lên.
Hứa Cung Diễn không còn gì, chẳng lẽ anh có rất nhiều thứ sao?
Một lúc sau, Phương Tinh Nghị mới đặt điện thoại lên bàn, sắc mặt thâm trầm ký lên… đơn từ chức của Dương Yến.
Sau đó anh gọi cuộc nội tuyến, gọi trợ lý Tư vào đây.
Anh không còn nhỏ nữa, Dương Yến cũng vậy, cô muốn để cho Hứa Cung Diễn một con đường sống, anh sẽ tác thành cho cô, tức giận nhưng không nổi nóng đập đồ đạc, cũng không mất lý trí.
Muốn chia tay, vậy thì chia tay dứt khoát đi!
Trợ lý Tư nơm nớp lo sợ bước vào, trong mắt Phương Tinh Nghị đã không còn ý lạnh, không có gì khác so với lúc trước.
Phương Tinh Nghị đưa tài liệu cho anh ta, lạnh lùng căn dặn: “Đơn từ chức của cô Dương giao cho bộ phận nhân sự đi. Làm bài kiểm tra đối với nhân viên bên bộ phận R, xem bọn họ thích hợp với ngành gì thì sắp xếp cho họ đi.”
“Tổng giám đốc Phương, anh muốn giải tán bộ phận R sao?” Trợ lý Tư ngạc nhiên.