Đôi mắt của Phương Tinh Nghị tối đi, anh không lên tiếng, cũng không động đậy.
Trần Khang nhìn người đàn ông này một lúc mới đánh bạo nói tiếp: "Tổng giám đốc Phương, tôi không biết vì sao anh và cô Dương chia tay, nhưng mà cha mẹ vợ tôi vẫn còn nhớ đến anh, anh xem, họ còn chuẩn bị cho anh một bữa thịnh soạn như vậy nữa. Hơn nữa, hai người chia tay cũng không đến mức trở thành kẻ thù chứ?"
"Cậu và anh họ cậu dạo này đều nói nhiều nhỉ?" Phương Tinh Nghị lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, sắc mặt vẫn sa sầm như cũ, mở cửa ra ngoài.
Trần Khang vội vàng mang bình giữ nhiệt đi vào.
"Gâu gâu!" Một con Berger nho nhỏ màu đen nhưng vô cùng mạnh mẽ từ phòng khách chạy ra, nó sủa hai tiếng về phía Trần Khang làm cho anh hoảng hồn.
"Biến!" Trần Khang kinh ngạc, lúc này anh mới nhìn Phương Tinh Nghị, vẻ mặt rất cường điệu: "Tổng...tổng giám đốc Phương, anh nuôi con Berger này à? Không phải anh ghét..."
Anh còn nhớ tổng giám đốc Phương ghét động vật lông dài mà.
Phương Tinh Nghị cắt ngang lời anh, lạnh lùng nói: "Không phải, là anh họ cậu để nó ở chỗ tôi."
"Hả? Anh họ tôi..."
Trần Khang muốn nói là: Không phải anh họ tôi đang ở nhà mà, sao lại muốn tổng giám đốc Phương nuôi thay anh ấy chứ?
Nhưng sau khi chạm phải ánh mắt lạnh đến mức giết người của người kia, anh yên lặng nuốt hết những lời đó.
Anh để bình giữ nhiệt lên bàn ăn, còn chu đáo mở ra, nhất thời, mùi thức ăn và canh xương sườn lan tỏa.
Đôi mắt của Phương Tinh Nghị lại tối hơn.
Phương Tinh Nghị kéo cái ghế đối diện với bàn ăn, bên cạnh còn để một hộp đựng thức ăn, anh tự tay mở ra: "Mang ít đồ tới là được rồi, làm gì mà nhiều vậy?"
"Cái này không phải là của mẹ vợ tôi chuẩn bị đâu." Trần Khang sờ sờ cái đầu trọc, buồn bực nói với anh: "Của một người phụ nữ đưa cho tôi đó, bảo tôi nhất định phải đưa cho tổng giám đốc Phương."
"Phụ nữ?"
"Đúng đó, xinh lắm." Trần Khang nhớ lại: "Được chăm sóc rất tốt, nhìn chỉ như hai mươi mấy mà thôi, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, giống với người nước R lắm."
Sắc mặt của Phương Tinh Nghị tối sầm trong nháy mắt, gần như anh thô lỗ đậy hộp cơm kia lại, lạnh giọng: "Lát mang cái này đi luôn, vứt vào thùng rác."
"Vâng, tổng giám đốc Phương."
Trần Khang đáp lại, trong lòng tò mò vô cùng nhưng mà không dám hỏi, chỉ đẩy một cái máy ảnh đến cho Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị hỏi: "Đây là gì?"
"Máy ảnh." Nhớ tới lời Quách Nhược Linh dặn dò, Trần Khang đắn đo đáp lại: "Trước lúc ăn cơm cô Dương gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi mang đến đây cho anh."
"Tôi không cần, mang về đi." Phương Tinh Nghị trầm giọng nói, nghĩ đến chuyện Dương Yến dứt khoát trả hết quà tặng trước kia, vẻ lạnh lùng phủ kín trên gương mặt của anh.
Cô trả hết đống quà của anh lại, đã là đồ của cô rồi, sao mà anh nhận được.
Trần Khang cũng đoán người đàn ông này sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh ấy lại từ chối nhanh đến vậy, anh ta ấp úng nói: "Tổng giám đốc Phương, anh nhìn đi đã, đây là cô Dương đưa cho anh..."
Phương Tinh Nghị hờ hững đáp: "Không muốn xem."
"Tổng giám đốc Phương..."
"Trần Khang, một vệ sĩ đúng quy chuẩn là sẽ không nói nhiều." Phương Tinh Nghị liếc mắt nhìn anh ta một cái, hơi lạnh toát ra làm da đầu của Trần Khang run lên, không dám nói thêm một câu nào.
Thấy không còn hy vọng, Trần Khang đáp lời rồi cúi đầu đi ra, trong lòng lại lặng lẽ thở dài.
Anh có thể tưởng tượng ra nếu mình mang máy ảnh này về, nói lại những lời của Phương Tinh Nghị cho Quách Nhược Linh, chắc chắn cô ấy đuổi anh ra khỏi nhà mẹ Dương, bảo anh đi về.
Ôi, làm người khó quá.
Ngay khi Trần Khang mở cửa chuẩn bị đi, Phương Tinh Nghị sau lưng anh bỗng nhiên gọi lại.
Trần Khang vội vàng quay đầu, thấy Phương Tinh Nghị đang nhìn chằm chằm cơm nước trên mặt bàn, không biết có phải vừa mới gọi mình không, anh ta cẩn thận hỏi: "Tổng giám đốc Phương, anh mới gọi tôi à?"
Phương Tinh Nghị giơ đũa lên một lúc lâu mới lạnh nhạt trả lời: "Đưa đồ lại đây."
Trần Khang sững sờ, sau khi phản ứng lại, anh ta vui mừng hớn hở quay trở lại, để máy ảnh lên bàn: "Tổng giám đốc Phương, anh ăn xong thì xem thử đi nhé, tôi đi trước."
Sợ Phương Tinh Nghị lại trở mặt nói không cần, Trần Khang nói xong thì vội vàng đi ngay, đóng cửa phòng lại.
Rất nhanh sau đó, chút náo nhiệt hiếm hoi trong căn phòng này cũng mất đi, vắng ngắt.
Phương Tinh Nghị uống một hớp canh xương sườn củ sen, canh nấu rất đậm đà và thơm, có hương vị của gia đình, trong đầu anh lại hiện lên một bóng hình xinh đẹp, nghĩ đến dáng vẻ Dương Yến lúc nấu cơm trong bếp.
Khả năng nấu nướng của cô được học từ mẹ Dương, đồ ăn hai người nấu ra có mùi vị khá là giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là mẹ Dương thích nấu canh, còn Dương Yến thì thích hầm cháo.
Anh nhớ lúc Dương Yến vừa mới dọn đến đây, mỗi ngày cô lại đổi một cách hầm cháo cho anh ăn, cháo thịt heo trộn, cháo cá, cháo khoai...
Anh không thích món nào thì cô càng muốn nấu, còn ép buộc anh ăn.
Nhớ đến những chuyện của ngày trước, khóe môi Phương Tinh Nghị toát lên một ý cười rất nhẹ rồi cũng thoáng qua đi, giữa đôi mày lại nặng nề khó chịu.
Họ đã chia tay rồi, từng chút kí ức của trước kia càng khiến lòng anh không thoải mái.
Chó becgie con bị hấp dẫn bởi mùi thơm thức ăn, nó chạy tới quấn quýt bên chân Phương Tinh Nghị, chân anh nhích sang bên cạnh là nó lại cọ vào.
Phương Tinh Nghị lạnh mặt đe dọa nó: "Ăn đồ ăn của mày ấy."
"Gâu gâu!" Chó becgie sủa to hai tiếng, đuôi lắc vui mừng, hai chân trước còn để lên trên đầu gối của anh, vẻ mặt "xin ăn".
Phương Tinh Nghị: "..."
Nhớ ngày trước Dương Yến thường ôm con Becgie rồi hôn lấy hôn để, trên mặt cô là nụ cười nhè nhẹ, lòng anh lại dịu dàng hơn mấy phần.
Phương Tinh Nghị lấy hai miếng xương sườn trong bát súp, róc hết thịt ra chỉ còn lại hai khúc xương trơ, anh mới ném vào bát cơm của nó, chó becgie con không kịp chờ đợi vội vàng gặm nhấm.
Vừa gặm xương vừa vẫy đuôi vui vẻ.
Phương Tinh Nghị nhìn con chó nhỏ một hồi lâu, anh phát hiện ra sau khi ở với nhau lâu ngày, mức độ khoan dung của anh dành cho nó càng lúc càng cao, anh quen với việc nó quấn quýt bên mình.
Nhưng mà người kia đã đi theo một người đàn ông khác ra nước ngoài, anh nuôi nó có ý nghĩa gì đây?
Đợi lúc nào đó bảo trợ lý Tư mang nó đi giúp mình.
Sau khi ăn xong cơm nước mà Trần Khang mang tới, Phương Tinh Nghị dọn dẹp bàn ăn, chó becgie con vẫn quấn quanh anh, anh đi phòng khách nó cũng đi phòng khách.
Phương Tinh Nghị liếc nhìn nó một chút, hừ lạnh: "Mày cứ đi đi, qua vài ngày nữa đây không phải là nhà mày nữa rồi."
"Gâu gâu!" Chó Becgie con sủa anh.
Sau khi phản ứng lại, Phương Tinh Nghị xị mặt, anh cảm thấy mình cũng bị điên rồi, khi không lại nói chuyện với con chó làm gì, nó chỉ có thể sủa gâu gâu chứ làm gì nghe hiểu.
Chó becgie con có vẻ rất hứng thú với cái túi đen đựng máy ảnh đang để trên bàn trà, hai chân trước đạp lên trên mặt bàn, nó há miệng ra muốn cắn cái túi đó.
Phương Tinh Nghị vừa quay đầu lại đã thấy chiếc máy ảnh chuẩn bị rơi xuống xuống đất, anh vội vàng đưa tay giữ lại.
Anh lạnh lùng nhìn chó becgie con một chút, hình như nó cũng biết là người này đang giận, nó vội vàng nằm xuống, mở to đôi mắt vô tội nhìn Phương Tinh Nghị.
Khi đó trong lòng anh bỗng nảy ra suy nghĩ: Dương Yến xuất ngoại, con mèo của cô thì sao rồi?
Rất nhanh sau đó anh lại vội vàng ném nó đi.
Mèo của cô sống hay chết thì có liên quan gì đến anh đâu?
Vốn Phương Tinh Nghị định đặt máy ảnh lên bàn lại, nhưng anh suy nghĩ một chút bèn ngồi xuống salon, mở miệng chiếc túi vải khá lớn màu đen ra, lấy máy ảnh ra ngoài.
Anh không biết chụp ảnh, cho nên anh không hiểu phải dùng nó thế nào, anh bèn lên mạng tìm kiếm thông tin của loại máy ảnh này rồi theo từng bước mở nó ra.
Bên trong trống rỗng không có bất kỳ bức ảnh nào, chỉ có một đoạn video dài bốn mươi sáu phút, hình nền là Dương Yến, khung cảnh có lẽ là nhà mới của mẹ Dương.
Phương Tinh Nghị chần chừ một lúc rồi mở đoạn video này lên.