Phương Tinh Nghị giao người con gái trong lòng cho trợ lý Tư rồi xoay người đối diện Dương Yến.
Ánh mắt người đàn ông khiến lòng Dương Yến run lên.
Cô biết cô đã làm rất nhiều chuyện có lỗi. Cô không nên giấu anh những chuyện đó, len lén đưa Hứa Cung Diễn đến nước F, cũng không nên ôm tâm lý may mắn.
Không nên gọi điện cho Thường Phúc.
Nước mắt Dương Yến chảy vào miệng, trong lòng vừa đau vừa khó chịu.
Cô muốn nói gì đó lại thấy Phương Tinh Nghị sờ sau hông một cái, họng súng đen kịt chuẩn xác nhắm vào Hứa Cung Diện bên cạnh cô, con ngươi co rút, cô nghĩ cũng không nghĩ liền nhào về phía Hứa Cung Diễn.
“Anh hai, đừng mà!”
Cô nợ Hứa Cung Diễn rất nhiều, không thể lại nợ anh ta thêm nữa.
Hứa Cung Diễn phản ứng nhanh hơn Dương Yến, ôm cô xoay người thật nhanh, đưa lưng về phía Phương Tinh Nghị.
Dương Yến được anh ta ôm chặt vào lòng, nghe thấy một tiếng ‘xuỳ’ rất khẽ, chân cô mềm nhũn.
Ánh mắt Phương Tinh Nghị lạnh lùng ngoan tuyệt, súng được trang bị giảm thanh bắn vào vai phải Hứa Cung Diễn.
Hứa Cung Diễn kêu lên một tiếng nhưng vẫn ôm Dương Yến như cũ.
“Đừng mà… Xin anh đừng mà…” Dương Yến ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm nhưng cô lại không đẩy được Hứa Cung Diễn đang ôm mình ra, hai tay run rẩy, khóc lớn thành tiếng.
Giọng Hứa Cung Diễn vang lên bên tai cô: “Anh không sao, đừng khóc.”
Nước mắt ướt đẫm trên mặt Dương Yến, cô có chút mạnh mẽ nhưng lại rất cẩn thận đẩy Hứa Cung Diễn ra, đúng lúc nhìn thấy Phương Tinh Nghị và trợ lý Tư đang đi về bên này.
Toàn thân người đàn ông toát ra vẻ lạnh lùng như vừa đi ra từ trong tuyết khiến người khác cảm thấy lạnh thấu xương.
Dương Yến ngơ ngác nhìn anh.
Khi hai người đi lướt qua nhau, đột nhiên Phương Tinh Nghị dừng bước, nhìn cô, đáy mắt là nụ cười mỉa mai, chậm rãi tháo chiếc nhẫn vàng bạch kim trên ngón áp út xuống rồi tuỳ ý ném về phía cô.
Nhẫn vàng bạch kim rơi xuống nền gạch men, bị giày Dương Yến ngăn lại, lặng lẽ nằm đó.
Mà Phương Tinh Nghị đi rồi, bóng lưng cao ngạo, lạnh lùng.
Dương Yến cảm thấy tim mình như bị người ta lấy dao vạch từng nhát, đau đến lục phủ ngũ tạng cũng run lên, nhìn bóng lưng người đàn ông dần biến mất.
Hành động Phương Tinh Nghị vứt nhẫn đi đã phán quyết kết quả cuối cùng cho tình cảm hai người.
Hai người đã kết thúc rồi.
Động tĩnh không nhỏ khiến quản lý và nhân viên lễ tân khách sạn lần lượt vây quanh, nhìn thấy người Hứa Cung Diễn đầy máu liền nhanh chóng xử lý cho anh rồi gọi xe cứu thương.
Hứa Cung Diễn lại đẩy tay họ ra, cố nén cơn đau, muốn đi về phía Dương Yến.
Anh ta đưa tay nắm chặt tay cô: “An An.”
Dương Yến quay đầu nhìn anh ta, sắc mặt tái nhợt mà tuyệt vọng như một đứa bé bị lạc đường khiến lòng anh ta đau nhói.
“Anh ấy đi rồi…” Dương Yến mấp máy môi, nước mắt lăn dài trên má cô không hề ngừng lại, cực kỳ bi thương: “Anh ấy không cần tôi nữa… Làm sao bây giờ…”
“Anh cần em, An An, anh ở bên em.” Hứa Cung Diễn mất máu quá nhiều, nói chuyện rất tốn sức nhưng anh ta vẫn nắm chặt tay Dương Yến, dịu dàng an ủi cô.
Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu thì họ vẫn ở bên nhau.
Hai người mới là xứng đôi nhất.
Dương Yến nhìn Hứa Cung Diễn bị máu thấm ướt áo len màu cà phê, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi cô, hình ảnh đáng sợ khiến tinh thần cô có chút mất khống chế, trực tiếp ngất đi.
Đầu gối Hứa Cung Diễn mềm nhũn, lấy cơ thể làm tấm nệm, may là kịp thời đỡ được cô.
Động tác anh ta quá mạnh nên đã động vào vết thương, hai chỗ bị thương càng chảy máu nhiều hơn.
Anh ta cố gắng điều chỉnh hô hấp, túm chặt Dương Yến không buông.
Thậm chí sau khi được nhân viên y tế nâng lên cáng cứu thương, anh ta vẫn gắng gượng ý thức, dùng tiếng Pháp nói với họ: “Đừng tách chúng tôi ra, chúng tôi muốn ở bên nhau.”
Sau khi đến bệnh viện, Hứa Cung Diễn được đưa vào phòng phẫu thuật.
Sau khi phẫu thuật gần hai tiếng đồng hồ anh ta đã an toàn, được y tá đẩy vào phòng bệnh mà Dương Yến ở.
Buổi sáng hôm sau, cuối cùng Hứa Cung Diễn cũng tỉnh lại.
Anh ta căng thẳng nhìn xung quanh, khi thấy Dương Yến nằm ở giường bên cạnh mới thở phào một hơi.
“Anh tỉnh rồi?” Lúc này, một y tá tóc vàng dáng người thon dài đến kiểm tra theo thông lệ, thấy Hứa Cung Diễn tỉnh lại liền đi gọi bác sĩ điều trị tới.
Bác sĩ điều trị đến làm kiểm tra một lượt cho Hứa Cung Diễn: “Vết thương không có dấu hiệu bị nhiễm trùng, uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi một tuần là được.”
Hứa Cung Diễn gật đầu, nhìn Dương Yến: “Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?”
“Đúng rồi, tôi đang định hỏi anh điều này.” Y tá phía sau bác sĩ tiến lên, cô ấy hỏi: “Hai người là quan hệ vợ chồng hay người yêu?”
“Có ý định kết hôn.” Hứa Cung Diễn đắn đo trả lời.
Anh ta sợ sau khi Dương Yến tỉnh lại, y tá cũng sẽ hỏi cô những điều này, tổn hại tới hình tượng anh ta trong lòng cô.
“Vậy chính là quan hệ vị hôn phu, hôn thê rồi.” Y tá nói xong lật bệnh án vừa cầm lấy: “Cô ấy mang thai rồi, vì áp lực lớn, cộng thêm vất vả, có dấu hiệu sinh non.”
Hứa Cung Diễn chưa phản ứng kịp, vẻ mặt có chút ngơ ngác: “Cô ấy, cô ấy làm sao?”
Y tá kiên nhẫn lặp lại một lần: “Tôi nói vợ anh mang thai rồi, chúng tôi đã siêu âm màu cho cô ấy, là thai đôi, có điều có thể giữ được hay không còn phải xem tình huống sức khoẻ cô ấy sau này. Nếu như cô ấy còn vất vả, không uống thuốc giữ thai thì chữa trị có tốt đến mấy cũng không giúp được.”
Cô ấy mang thai rồi?
Mang thai… con của Phương Tinh Nghị?
Một cảm giác ghen tị dâng lên trong tim Hứa Cung Diễn, mặt anh ta trầm xuống, trên người toát ra sự tàn ác.
Chẳng trách dạo gần đây Dương Yến luôn mệt mỏi, thỉnh thoảng bị buồn nôn, cô còn nói muốn đến bệnh viện kiểm tra, nói gì mà kinh nguyệt tới trễ, thì ra là do mang thai.
Anh ta nghĩ đến ly nước ép tối hôm trước Dương Yến uống, có chút sốt ruột hỏi y tá: “Thai nhi có gì khác thường không? Trước đó cô ấy đã uống một lượng Hallucinogens nhỏ.”
Y tá trừng mắt nhìn anh ta: “Cô ấy có thai mà anh không biết, còn cho cô ấy uống thứ đó?”
“Tôi không biết, tôi cho rằng cô ấy chỉ là do tinh thần không tốt mà thôi…” Hứa Cung Diễn ảo não nói, có chút tự trách.
Mặc dù đứa bé là con Phương Tinh Nghị, anh ta không thích nhưng Dương Yến bôn ba khắp nơi ở nước F lại là vì anh ta.
Sảy thai tổn hại thế nào tới cơ thể người con gái, anh ta biết.
Y tá lấy máu Dương Yến rồi nói với Hứa Cung Diễn: “Chỉ là một lượng nhỏ thì không sao, tôi kiểm tra lại xem, anh cũng thế nhé, chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi y tá cầm đồ đi, Hứa Cung Diễn nhìn Dương Yến rồi vén chăn lên gắng sức xuống giường.
Động tác rất khẽ nhưng vẫn ảnh hưởng tới vết thương, anh ta bị đau đến nhíu mày nhưng vẫn đi tới bên giường Dương Yến, kéo ghế ra ngồi xuống, nắm lấy bàn tay cô.
Bàn tay cô rất nhỏ, mềm mại nhưng hơi lạnh.
Hứa Cung Diễn cẩn thận nắm lấy, nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của cô, lòng đau đớn khôn nguôi: “Xin lỗi, An An, suýt chút nữa anh đã làm hại bảo bối của em.”
Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô: “Anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Cả buổi sáng Hứa Cung Diễn đều ngồi bên giường Dương Yến, sau đó y tá tới thay thuốc tức giận mắng một trận, bảo anh ta đừng có lãng phí thời gian của Bác sĩ điều trị nữa, lúc này anh ta mới ngoan ngoãn trở về giường.
Hơn hai giờ chiều, khi Hứa Cung Diễn đang gửi tin nhắn cho Chiến Thương, mơ hồ nghe thấy tiếng động.
Anh ta thấy Dương Yến đã mở mắt, cô đang nhìn chằm chằm trần nhà, không chút dấu vết tắt điện thoại rồi nhét ở dưới gối, cẩn thận xuống giường đi đến bên cô.
“An An.”
Dương Yến quay đầu lại, thấy Hứa Cung Diễn mặc quần áo bệnh nhân đứng đó, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng lại như không có việc gì.