“Chuyện này anh cũng biết.” Hứa Cung Diễn nói.
Lần đó đi gặp Miya Diệc, bà ấy nói với anh ta, ba anh ta có bao nhiêu bỉ ổi, chia rẽ gia đình của bà, khiến bà phải rời xa chồng và con trai.
Người con trai của Miya Diệc cũng chính là người anh trai cùng mẹ khác cha của anh ta.
Chỉ có điều anh ta chưa từng gặp qua.
Hứa Cung Diễn quét ánh mắt về phía điện thoại, thần sắc không đếm xỉa trong phút chốc liền cứng đờ, cả người cũng sững sờ.
Dương Yến nhìn anh ta hồi lâu.
Bầu không khí áp lực bao vây hai người rất lâu, cô nhịn không nổi lên tiếng: “Hứa Cung Diễn…”
“Không thể nào! Không thể có chuyện này được!” Hứa Cung Diễn mạnh mẽ đứng dậy, ném điện thoại lên mặt thảm trải sàn: “Đây nhất định là âm mưu của Kỷ Gia Trí! Anh, anh làm sao có thể cùng anh ta…”
“Hứa Cung Diễn, anh đừng kích động.” Dương Yến vội vàng chạy qua đó, nắm chặt lấy tay anh ta, khó chịu nói: “Miya Diệc vốn dĩ tên thật là Thu Hiểu Diệc, kết hôn với Mộ Thần Viễn Nam, con trai là Phương Tinh Nghị.”
“Không! Không phải!” Hứa Cung Diễn không muốn tin, giằng tay ra khỏi Dương Yến, cơ thể nặng nề ngã xuống sofa: “Đây không phải là thật, em đang lừa anh.”
Anh ta nói xong, dần dần cúi thấp đầu xuống, thoạt nhìn có vẻ cô đơn và bi thương.
Dương Yến ngồi bên cạnh, đưa tay ra nắm lấy bả vai anh ta, thấp giọng nói: “Tôi biết anh không muốn tin, nhưng đây là sự thật, Phương Tinh Nghị cũng coi như là anh trai có nửa huyết thống với anh.”
“Rõ ràng chúng tôi cách xa nhau như vậy, mà cũng không quen biết…” Hứa Cung Diễn từ đầu đến cuối vẫn không muốn tin, mối quan hệ giữa anh ta và Phương Tinh Nghị, mà người anh trai cùng mẹ khác cha này còn giành người phụ nữ anh ta yêu.
Anh ta thật sự rất hận!
Hứa Cung Diễn nắm chặt tay, căm hận nói: “Không phải ông ta kết hôn rồi sao, vì sao còn đi giành vợ của người khác? Giành ai không giành, lại đi giành mẹ của Phương Tinh Nghị!”
“Không phải lỗi của anh, anh cũng đừng nghĩ đến những chuyện này nữa.” Dương Yến nhẹ giọng an ủi anh ta: “Anh chỉ cần lợi dụng sự thiên vị của ba anh dành cho anh, lấy được quyền kế vị Khắc Tư Lợi Nhĩ, chỉ cần anh trở thành chủ của trang viên này, đến lúc đó, muốn làm gì cũng được, bao gồm cả phục thù.”
Hứa Cung Dễn ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em biết chuyện này từ khi nào?”
“Sau khi tôi đi gặp Miya Diệc, em trai tôi gọi điện thoại nói cho tôi.” Dương Yến không hề dấu giếm.
“Anh ta biết không?”
Dương Yến gật đầu, lại nói: “Hứa Cung Diễn, anh và Tổng Giám đốc Phương có chút quan hệ huyết thống, có điều Tổng Giám đốc Phương biết đó không phải là lỗi của anh, cũng sẽ không hận anh, tôi nói cho anh, là không muốn để Kỷ Gia Trí sau này lợi dụng anh, khiến anh tâm tình không tốt, tôi biết tôi làm như vậy là không công bằng với anh, anh muốn đánh muốn mắng, đều có thể.”
“Làm sao anh nỡ đánh, mắng em chứ?” Hứa Cung Diễn vuốt ve gương mặt cô, thấp giọng nói: “Anh biết em vì lo cho anh, anh chỉ hận vở kịch hài hước này, vậy mà lại xảy ra với anh.”
Ai cũng có thể, vì sao hết lần này đến lần khác lại là Phương Tinh Nghị, đây không phải là đang đùa cợt anh ta hay sao?
Dương Yến mím môi, im lặng không lên tiếng.
Khi biết được sự thật, cô còn cảm thấy sụp đổ hơn cả Hứa Cung Diễn, không thể chấp nhận được.
Nhưng sự thật đã như vậy rồi, không có cách nào thay đổi, điều duy nhất cô có thể làm, chính là không để Kỷ Gia Trí thực hiện được âm mưu của mình, khiến hai anh em họ trở thành kẻ thù của nhau.
Về phần mối quan hệ của họ với Cao Mỹ Hy, Phương Tinh Nghị và Hứa Cung Diễn đều không để ý, Kỷ Gia Trí có nói với cô ta hay không, cô ta sẽ như thế nào, không ai quan tâm.
Điều Dương Yến không ngờ tới chính là Cao Mỹ Hy trở lại nước Y sớm, còn ẩn nấp trong trang viên của Khắc Tư Lợi Nhĩ!
Hơn chín giờ tối, Kỷ Gia Trí mới đi ra khỏi phòng làm việc Bác Nội Nhĩ.
Anh ta có lẽ đã có cuộc nói chuyện không tồi với ba mình, sắc mặt không u ám giống như mấy tiếng trước ở phòng khách, giữa lông mày, đôi môi mỏng đều mang theo ý cười, vô cùng vui vẻ.
Kỷ Gia Trí đi xuống tầng, đón lấy áo khoác ngoài từ tay người giúp việc: “Tôi phải đi Bố Lỗ Tư một chuyến, ngày mai tôi có một bữa tiệc rượu phải tham gia, cần một bộ lễ phục mới.”
“Vâng, cậu chủ, cần tôi mang qua cho cậu không?”
“Không cần, tôi tự mình qua lấy.”
Bố Lỗ Tư chính là nhà thiết kế mà dòng họ Khắc Tư Lợi Nhĩ mời đến, sống trong một ngôi nhà gỗ nhỏ ở phía tây.
Kỷ Gia Trí ngắm cảnh trên xe, tám chính phút sau đã đến.
“Cậu chủ.”
Bố Lỗ Tư vẫn đang hướng dẫn trợ lý ở phía phòng khách, giúp mình cắt may vải vóc, nhìn thấy Kỷ Gia Trí đến, vội vàng tiếp đón, nhưng Kỷ Gia Trí lại vẫy vẫy tay, trực tiếp đi thẳng lên tầng hai.
Anh ta đi đến cuối hành lang, gõ năm tiếng lên trên cửa phòng.
Rất nhanh, cửa phòng bị kéo ra.
Cao Mỹ Hy mặc quần áo ở nhà màu xám nhạt, sắc mặt trắng bệch, nhưng không thể che đi vẻ đẹp của cô ta.
Trong nháy mắt khi mở cửa ra, cô ta liền lao vào lòng Kỷ Gia Trí, sau đó còn hung hăng đấm anh ta mấy cái, không hài lòng nói: “Anh vẫn còn nhớ đến em ư, em còn cho rằng anh đã sớm quên em rồi!”
“Làm sao có thể chứ, từng giây từng phút anh đều nhớ em.” Kỷ Gia Trí ôm lấy cô ta đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại: “Có điều nếu anh đến đây thường xuyên, sẽ bị người khác nghi ngờ.”
“Đều là viện cớ.” Cao Mỹ Hy hung hăng đẩy anh ta ra, xoay người tức giận.
Kỷ Gia Trí ôm lấy cô ta từ phía sau, đôi môi mỏng ấn một nụ hôn lên gáy cô ta, giọng nói trầm thấp: “Chẳng lẽ còn muốn anh móc tim mình ra, để em xem thử, có phải đang đập loạn nhịp vì em hay không?”
Những ngón tay thon dài của anh ta len vào bên trong áo quần của người phụ nữ, vuốt ve làn da mềm mại của cô ta, hơi thở nặng nề rơi lên cần cổ cô.
“Cục cưng bé nhỏ, muốn không?”
Cao Mỹ Hy chịu không nổi bộ dạng vuốt ve này của anh ta, xoay người vội vàng hôn anh ta.
Hồi lâu sau, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, vùi trên giường.
Cao Mỹ Hy vùi vào lòng Kỷ Gia Trí, cử động trên người anh ta, tìm tư thế thoải mái nhất, híp mắt lại, giống như buồn ngủ.
Kỷ Gia Trí xoa nhẹ những sợi tóc mềm mại của cô ta, hỏi: “Đến đây từ khi nào?”
“Một tuần trước.” Cao Mỹ Hy lười biếng trả lời, đặt cằm lên lồng ngực anh ta: “Cũng may Bố Lỗ Tư đã sớm bị anh mua chuộc, là người của anh, nếu không ngay đến cả một nơi để đi, em cũng không có.”
“Con chó của Hứa Cung Diễn, vẫn luôn đuổi theo em?”
“Cái đó cũng không phải, mũi của con chó đó rất nhạy bén.” Cao Mỹ Hy tức giận nói: “Em vừa mới đến WK anh ta đã biết rồi, suýt nữa là sai người giết em ở sân bay.”
Kỷ Gia Trí híp híp mắt: “Người mà anh phải bỏ biết bao nhiêu tiền mới mời được về, nhưng ngay đến cả một con chó của Hứa Cung Diễn cũng đánh không lại.”
“Bỏ đi, đổi nhóm người khác là được rồi.” Nói xong, Cao Mỹ Hy ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Em nghe nói, Hứa Cung Diễn dẫn theo Dương Yến đến trang viên Khắc Tư Lợi Nhĩ ở?”
“Em đâu chỉ nghe nói, chuyện quần áo, không phải là em tìm người làm ra hay sao?” Kỷ Gia Trí bóp gương mặt cô ta, tức giận nói: “Bởi vì chuyện này, cả ngày hôm nay trang viên vô cùng náo nhiệt.”
Bị anh ta vạch trần, Cao Mỹ Hy chỉ hừ một tiếng: “Ai biết con ma ốm đó còn có thể trở về Khắc Tư Lợi Nhĩ, còn muốn tranh giành Khắc Tư Lợi Nhĩ với anh, em chỉ là tức giận quá, nên muốn dạy cho anh ta một bài học.”
Cô ta nhổm dậy khỏi lòng Kỷ Gia Trí, cẩn thận hỏi: “Sao thế, chẳng lẽ em làm hỏng việc rồi sao?”
“Không có, ngược lại hành động này của em, anh rất hài lòng.” Kỷ Gia Trí ve vuốt loạn xạ trên gương mặt cô ta: “Giết một người giúp việc, ba anh không truy cứu, còn cho anh một khoản vốn.”
“Vì sao?”
Kỷ Gia Trí kể lại mọi chuyện xảy ra vài tiếng trước ở phòng khách cho cô ta nghe.
Sau khi nghe xong, Cao Mỹ Hy lại nằm xuống, ôm chặt lấy anh ta: “Tắc Lặc Tư, anh còn có em, em sẽ luôn yêu và ở bên cạnh anh. Em sẽ sinh cho anh thật nhiều con, gia đình chúng ta sẽ rất hạnh phúc.”
Đôi mắt xanh thẳm của Kỷ Gia Trí chợt lóe lên, nhưng không hề nói lời đồng ý, chỉ hỏi: “Từ bỏ rồi chứ?”