"Cô ta…sao cô ta lại xuống đây?" Gia Na nắm lấy lan can, cố hết sức ổn định thân thể: "Văn Thù không cho cô ta xuống cơ mà? Trả lời tôi!"
Người giúp việc lắp bắp đáp: "Là… là cô Lâm nói cô ấy và ông chủ có chút hiểu lầm, nên muốn nấu cho ông chủ bữa cơm, cùng ngồi tâm sự, cô ấy nói ông chủ sẽ không trách tội, vì, vì thế tôi..."
"Thì ra là cô tự ý cho cô ta xuống sao?" Gia Na bị chọc tức, giận dữ mắng người giúp việc: "Vì Văn Thù chán ghét cô ta, nên mới nhốt cô ta ở tầng ba, không cho phép cô ta đi xuống. Văn Thù nhìn thấy cô ta chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, đồ đáng chết nhà cô, cô muốn hại chết chúng tôi à?"
"Tôi, tôi không biết... là cô Lâm bảo tôi làm như vậy..."
Gia Na thấy trên bàn bày đầy ắp đồ ăn, lại hỏi: "Văn Thù gọi điện nói sẽ về à?"
"Vâng."
"Vậy cô còn không mau đưa cô ta lên trên ngay." Gia Na gọi người giúp việc khác tới hỗ trợ: "Hôm nay may mà tôi xuống đúng lúc, không thì các người đã gây ra họa lớn rồi."
Dù trong khoảng thời gian này Lục Văn Thù chưa từng tới biệt thự, nhưng Gia Na chỉ cần gọi điện thoại, muốn gì sẽ có đó, nên đám người giúp việc cũng biết cô ta mới là bà chủ thực sự.
Lúc này Gia Na vừa ra lệnh, mấy người giúp việc đã vội vàng nâng Lâm Thanh Dung đã ngất xỉu đi lên tầng.
Gia Na nhanh chóng về phòng ngủ, thay bộ quần áo sang trọng đang mặc ra, đổi thành bộ ở nhà giản dị, để giả vờ cho giống, cô còn vào nhà bếp, mặc tạp dề vào.
Phòng bếp quện mùi dầu mỡ khiến Gia Na rất khó chịu, cô vừa nghĩ có nên xịt ít nước hoa cho bớt mùi không thì bên tai đã truyền đến tiếng người giúp việc: "Ngài Lục, ngài đã trở về."
Cô nhanh chóng cầm bát với đũa, đi ra khỏi phòng bếp.
"Văn Thù, anh đã trở về rồi." Sau khi ra ngoài, Gia Na mỉm cười với Văn Thù: "Người giúp việc nói với em anh sẽ tới, em nghĩ chắc anh sẽ ở lại đây ăn cơm, nên đích thân xuống bếp nấu mấy món."
Lục Văn Thù liếc nhìn cô ta, ánh mắt tối lại, trong lòng cảm thấy bực bội.
Anh cũng không rõ lúc đó nghĩ gì mà khi Gia Na gọi điện thoại tới, anh đã bảo người đến đón, rồi sắp xếp cho cô ta ở trong biệt thự Bích Tỉ Sơn Trang này.
"Cô là người mẫu, da dẻ mịn màng, bình thường còn không có đủ thời gian chăm sóc, vậy mà còn biết nấu cơm nữa à?" Lục Văn Thù cười lạnh, kéo ghế ra ngồi xuống: "Có phải người giúp việc nấu không?"
Gia Na khẽ đẩy anh một cái, lầu bầu nói: "Gì chứ, anh không tin tưởng em đến vậy sao, em cam đoan, những đồ ăn này đều là do em tự nấu, người giúp việc không hề nhúng tay vào, anh nếm thử đi."
Giọng nói ngọt ngào lại khiến Lục Văn Thù cảm thấy hơi ác cảm.
Mẹ kiếp, sao đều là phụ nữ, mà lại có phụ nữ khiến người ta ác cảm như thế chứ.
"Được rồi, cô cũng ngồi xuống đi." Rõ ràng, Lục Văn Thù đã mất kiên nhẫn.
Thấy anh không vui, Gia Na cũng không làm ồn nữa, cô kéo ghế bên cạnh ra, ngồi sát cạnh anh.
"Anh nếm thử món canh này đi." Gia Na múc một bát canh cho anh: "Không biết anh có thích hay không?"
Lục Văn Thù uống hai ngụm.
Canh hơi mặn, anh có cảm giác hình như mình đã từng nếm hương vị này ở đâu đó.
Gia Na bên cạnh anh cũng uống hai ngụm, nhưng chê mặn, nên đã lặng lẽ nhổ lại trong bát: "Văn Thù, em xin lỗi nhé, đúng là em không giỏi nấu nướng, canh này hơi mặn, anh đừng ăn nữa, để em bảo người giúp việc nấu lại bữa tối."
"Bảo người giúp việc làm lại cũng mất thời gian." Lục Văn Thù trái lại không hề chê mà gắp thức ăn vào trong bát.
Thấy anh không hề chê bữa cơm này, Gia Na lại cảm thấy trong lòng chua xót.
Có vẻ người phụ nữ kia cũng chưa từng vào bếp, cô ta nấu đồ ăn khó ăn như vậy, mà anh vẫn ăn.
Gia Na cảm thấy ấm ức trong lòng, nhưng khi đối mặt với Lục Văn Thù, cô vẫn ra vẻ tươi cười: "Văn Thù, chỉ cần anh không chê, sau này ngày nào em cũng nấu cho anh, có được không?"
Lục Văn Thù lườm cô ta một cái, mỉm cười trêu chọc: "Thôi được rồi, tôi không thể để làn da non mềm của cô vì nấu cơm mà bị hủy hoại được, bằng không tôi sẽ trở thành kẻ có tội mất."
"Văn Thù, vẫn là anh thương em." Gia Na kéo cánh tay anh nũng nịu: "Thời gian này anh bận nhiều việc phải không, trả lại tin nhắn thì lâu, anh lại không tới nơi này, em một mình ở đây nhàm chán chết mất."
"Nếu cô không muốn ở nữa thì có thể dọn đi." Lục Văn Thù bị cô ta lắc lắc, cảm thấy hơi phiền.
Vẻ mặt Gia Na hoảng hốt, lập tức bĩu môi nói: "Em không phải có ý đó đâu, em chỉ muốn khi nào anh rảnh rỗi có thể về đây bên em nhiều một chút, hoặc cho em đến chỗ anh cũng được."
"Tôi ăn no rồi." Lục Văn Thù cầm khăn ăn lau miệng, đẩy ghế ra, bước đi.
Gia Na nhìn chằm chằm bóng lưng anh, tức giận đến nghiến răng.
Chết tiệt!
Cô xinh đẹp, lại trẻ trung, không biết bao nhiêu đàn ông nhớ thương cô, cô không tin không bắt được trái tim anh.
Lục Văn Thù định đi đến phòng làm việc, nhưng nhớ đến, sau lần rời đi với tâm trạng giận dữ, đã lâu rồi anh không đến đây. Anh đứng một lúc lâu, cuối cùng không vào trong nữa mà quay người đi lên tầng ba.
Người giúp việc đứng canh ngay ngoài cửa phòng Lâm Thanh Dung, thấy Lục Văn Thù đi lên, vội vàng đi tới chào: "Ngài Lục."
Lục Văn Thù thuận miệng hỏi: "Cô ấy đã ăn chưa?"
"Cô ấy ăn rồi ạ." Người giúp việc nghe theo lời Gia Na, nói với Lục Văn Thù: "Cô Lâm đã ngủ rồi."
"Ừ, tôi vào xem." Lục Văn Thù hờ hững trả lời, vặn mở cửa phòng ngủ ra.
Người giúp việc cúi đầu sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không dám ngăn cản, đứng đó nơm nớp lo sợ.
Sau khi đi vào phòng ngủ, Lục Văn Thù liếc mắt đã thấy Lâm Thanh Dung ở trên giường.
Cô nằm nghiêng trên giường, ngủ mê mệt.
Anh đi tới ngồi xuống bên giường, tay vuốt ve mặt cô, mặt cô gầy nhỏ, chỉ cỡ bàn tay. Anh nhìn xuống xương quai xanh, thấy áo ngủ của cô hơi rộng, hình như không ôm được dáng người mảnh khảnh.
Anh đã bảo người giúp việc nấu những món cân bằng dinh dưỡng cho cô, đâu có nói là bỏ đói cô, sao cô lại gầy đi nhiều thế này?
Chẳng lẽ cô đang giận dỗi anh, nên không chịu ăn đủ ba bữa cơm?
Nghĩ đến khả năng cô đã làm vậy, Lục Văn Thù cảm thấy trong lòng khó chịu, không có hứng thú ở lại nữa.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ ra ngoài, anh đóng cửa lại, lạnh lùng dặn dò người giúp việc canh cửa: "Cô ấy ăn ít đến mức cũng chẳng còn sức mà chạy, nên cô cũng không cần canh chừng nữa."
Người giúp việc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cúi người chào rồi nhanh chóng đi xuống.
Trong giấc ngủ mơ màng, Lâm Thanh Dung cảm giác có người đang sờ mặt mình, đầu cô cảm thấy rất nặng, đến khi cô cố hết sức mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy một bóng người cao ráo rời khỏi phòng ngủ.
Lục Văn Thù, anh đừng đi!
Lâm Thanh Dung muốn gọi anh lại, nhưng làm thế nào cũng không phát ra tiếng được.
Cô chống người ngồi dậy, xuống giường, lắc lắc cái đầu nặng trịch, thất tha thất thểu đi về phía cửa, lần lần đi ra ngoài.
Rõ ràng, mấy tiếng trước cô đã uống thuốc cảm, nhưng bây giờ hình như cô còn cảm nặng thêm, khiến cả người khó chịu, cô vịn cầu thang đi xuống, nhưng đi được mấy bước đã cảm thấy khó thở.
Lục Văn Thù rất ít khi đến đây, lần này còn không tâm sự với anh, thì không biết lúc nào anh mới lại đến.
Mang ý nghĩ mãnh liệt muốn gặp được anh, Lâm Thanh Dung cố gắng chịu đựng, vịn cầu thang đi xuống dưới, rốt cục cô cũng xuống đến tầng hai.
Nhưng cô không biết Lục Văn Thù ở phòng nào, nên cứ nhìn thấy cửa là lập tức gõ.
Cô cứ đi về phía trước và gõ như vậy.
"Văn Thù, anh có mệt không, em xoa bóp vai cho anh nhé."
Tại sao lại có giọng của phụ nữ?
Lâm Thanh Dung dừng bước chân, cô từ từ đi đến trước cửa.
Cửa vừa vặn nửa khép nửa mở, cô nhìn thấy Lục Văn Thù đang cúi đầu xử lý văn kiện, một phụ nữ đứng sau lưng anh.
Người phụ nữ dáng người cao gầy, thon thả, cô ta mặc chiếc váy đỏ có đai bó sát, bàn tay thon dài trắng nõn đang xoa bóp vai cho Lục Văn Thù, miệng còn nói: "Dù trong công việc em không giúp gì được cho anh, nhưng em nhất định sẽ quản lý tốt nơi này, để mỗi lần anh tới đều cảm thấy tâm trạng vui vẻ, muốn ở lại đây bên em."